Tạ Hà: "......"
Anh có hơi khó chịu nha!
Thầy giáo Tạ bị mấy câu hỏi về độ liêm sỉ này hỏi đến mặt đỏ tai hồng, vừa xấu hổ vừa giận dữ. Anh hít sâu một hơi, căm tức nhìn Tạ Hành Dữ, uy hϊếp hắn. "Không cho nói ra ngoài."
Tạ Hành Dữ nhìn phản ứng của anh, cảm thấy đáng yêu cực kỳ, giống như một con mèo con đang hung hăng nhe răng ngoác miệng với hắn.
Vì không muốn làm mất lòng mèo con, hắn lập tức giơ lên ba ngón tay thề với trời. "Chú nhỏ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài."
Hắn vừa dứt lời, liền nghe tiếng lạch cạch vang lên. Một bức họa trên tường rơi xuống, lộ ra cửa sổ ẩn giấu ở phía sau.
Nhiệt độ trên mặt Tạ Hà đã tản ra đôi chút, anh nhìn xung quanh căn phòng, không thấy có cửa ra thứ hai, hoài nghi mà nhìn cái cửa sổ kia. "Không lẽ bắt chúng ta chui cửa sổ ra ngoài sao?"
Khung cửa làm bằng gỗ, cửa sổ cũng đủ lớn, dư dả cho một người nam thành niên chui qua, nhưng vị trí lại quá cao, muốn trực tiếp leo lên rất khó khăn.
Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến hai cái ghế dựa ở căn phòng trước đó. Họ dẫm lên ghế dựa đặt trên cái bàn, cuối cùng thành công mở cửa sổ.
Tạ Hành Dữ thăm dò bên ngoài. "Đúng là muốn chúng ta ra từ đường này, bên dưới đặt sẵn nệm luôn —— Chú nhỏ, con ra trước rồi đỡ chú từ phía dưới."
Tuy rằng trên mặt đất có đệm, nhưng hắn muốn nhảy xuống từ chỗ cao như vậy, Tạ Hà vẫn là có chút lo sợ, vội nói: "Con cẩn thận một chút!"
Tạ Hành Dữ cơ thể linh hoạt, chống một tay ở khung cửa sổ, bật người một phát nhảy ra ngoài, cuối cùng nhẹ nhàng tiếp đất. "Chú nhỏ, tới chú."
Tạ Hà: "......"
Thằng nhóc này nhảy cửa sổ thuần thục như vậy chắc không phải nhờ kinh nghiệm vượt tường cúp cua đâu ha?
Trực giác nghề nghiệp của thầy giáo Tạ khiến anh suy nghĩ, nhưng anh không nói ra. Anh cũng leo lên trên cái bàn, thăm dò nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tạ Hành Dữ đang đứng ở bên ngoài, ngẩng đầu nhìn anh dang rộng hai cánh tay. "Chú nhỏ nhảy đi, con đỡ chú."
"Chờ một chút." Tạ Hà gỡ mắt kính đưa cho hắn trước, sau đó mới thật cẩn thận mà leo ra ngoài cửa sổ. Anh do dự ngồi ở khung cửa một chút, khẽ cắn môi, nhảy xuống.
Khoảng cách từ cửa sổ đến mặt đất cũng tầm chiều cao của anh. Anh vừa mới nhảy xuống, đã được người phía dưới duỗi tay tiếp được, cả người rơi vào một cái ôm ấm áp.
Tạ Hành Dữ tựa như đỡ được một chiếc bình thủy tinh, dịu dàng đỡ lấy cũng dịu dàng đặt xuống, để anh vững chãi tiếp xuống."Chú nhỏ vẫn nhẹ như vậy, chẳng tăng được thêm ký nào."
Tạ Hà vội vàng dời mắt, mang lại mắt kính cho đàng hoàng. Anh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương vẫn còn lưu lại trên người mình. "Không biết lớn nhỏ."
Tạ Hành Dữ vốn định tiếp tục chọc anh, dư quang lại quét thấy bên cạnh có người. Vừa quay đầu lại, phát hiện ra là nhân viên công tác mặc đồ thú bông trước đó. Người nọ đứng cách đó không xa, liên tục vẫy tay với bọn họ.
Tạ Hà cũng quay đầu lại, nhìn một cái liền thấy được cún bông trong tay người đó, ánh mắt không khỏi sáng ngời. "Trò chơi còn chưa kết thúc?"
Hai người bước nhanh đến trước mặt đối phương. Nhân viên công tác chỉ chỉ màn hình máy tính bên cạnh, lại chỉ chỉ vòng tay trên cổ tay bọn họ.
Hai người lập tức hiểu ý, để vòng tay trước màn hình máy tính quét qua quét lại. Thời gian đếm ngược trên vòng tay dừng lại, đồng thời trên màn hình nhảy ra mấy chữ to tướng. "Quét mã thành công!"
Nhân viên công tác vội vàng tháo cái đầu thú bông nặng nề kia ra, bên trong vậy mà là một cô gái diện mạo vô cùng đáng yêu. Cô đưa cún bông cho hai người, đôi mắt sáng lên. "Rốt cuộc cũng được nói chuyện! Chúc mừng hai anh vượt qua trò chơi thử thách của chúng tôi!"
Cứ tưởng là mất rồi cuối cùng lại được, Tạ Hà tươi tỉnh hẳn lên, anh nhéo nặn con cún bông. "Thật sự vượt qua rồi sao?"
"Đương nhiên là thật! Hai anh không chỉ vượt qua, mà còn lập kỷ lục mới trong trò chơi của chúng tôi. Tính tới thời điểm hiện tại đây là thành tích tốt nhất đó!" Cô vừa nói vừa nhấn nhấn vài cái trên máy tính, mở ra một giao diện. "Nếu hai anh không ngại, có thể để lại tên họ lưu vào kỷ lục trò chơi. Không muốn cũng có thể lựa chọn để nặc danh."
Tạ Hà nhìn sát vào giao diện, phát hiện hai người chơi đều có thể thoải mái chọn giới tính, cùng chọn hai nam hay hai nữ cũng không thành vấn đề. Anh nhập tên họ, lựa chọn lưu lại, màn hình liền hiển thị "Tạ tiên sinh & Tạ tiên sinh, 52F, thời gian sử dụng 00:53:47", dòng chữ nằm tình lình trên đầu bảng xếp hạng.
Mà sát nút với bọn họ ngay phía dưới là kỷ lục của một năm trước: "Tạ tiên sinh & Lâm nữ sĩ, 52F, thời gian sử dụng 00:55:18".
Tạ tiên sinh, Lâm nữ sĩ......
Chắc không phải là......
Tạ Hà còn đang nghi hoặc, lại nghe nhân viên công tác nói: "Người chơi lập kỷ lục mới có thể chọn đề trong kho đề của chúng tôi, gia tăng độ khó cho những người chơi sau —— Hai anh có muốn thử một chút không?"
Tạ Hà vừa muốn xua tay, Tạ Hành Dữ cũng đã hứng thú bừng bừng mà chạy tới. "Tôi chọn."
Hắn không chút do dự nhấn vào cái cuối cùng trong ba lựa chọn: "Trung thành" "Chi tiết" "Độ liêm sỉ", đem độ khó kéo đầy cây, mỉm cười nói: "Đẹp."
Tạ Hà: "......"
Thằng nhóc này thật hư hỏng!
Nhưng mà, nếu "Tạ tiên sinh và Lâm nữ sĩ" thật sự là Tạ Cẩn và Lâm Vãn, vậy chẳng phải mấy câu hỏi mà hai người vừa trả lời là do anh cả với chị dâu soạn?
Với cả cái tình huống hiện tại nữa, Tạ Hành Dữ con kế nghiệp mẹ?
Tạ Hà tâm tình phức tạp, cảm giác mình bị cả Tạ gia hợp lực bỏ lên thuyền giặc. Anh đau lòng ôm lấy cái thân cá mặn của mình, đến bây giờ mặt vẫn còn hơi ửng đỏ.
Nhân viên công tác lấy lại vòng tay, nhiệt tình mà nói: "Con thú bông này tặng cho hai anh làm vật kỷ niệm. Ngoài ra, chỉ cần vượt qua trò chơi, tất cả người chơi đều có thể nhận được giải thưởng lớn của chúng tôi: hạng mục giải trí thể nghiệm miễn phí gia tăng thành năm hạng mục*. Nếu hôm nay các anh đã chơi mệt thì mai đến chơi tiếp cũng không sao. Chúng tôi còn sẽ gửi tặng hai anh video quay lại toàn bộ hành trình tham gia trò chơi, đồng thời dựa vào bộ dạng, cử chỉ, quần áo của hai anh, làm hai con figure độc nhất vô nhị. Mời hai anh điền địa chỉ giao hàng, trong ba mươi ngày sẽ chuyển tới."
*mọi người có quên thì tui nhắc lại, ban đầu được 3, thắng trò chơi tăng lên 5 đó :3Tạ Hà "A" một tiếng: "Có video ghi hình trò chơi?"
"Đúng vậy, nhưng anh yên tâm, sau khi gửi video cho các anh, chúng tôi sẽ tiêu hủy phần sao lưu ở đây, tuyệt đối sẽ không để lộ riêng tư của các anh."
Tạ Hà không lo lắng bọn họ sẽ tiết lộ chuyện riêng tư, mấu chốt ở chỗ...... Vốn dĩ trong quá trình chơi trò chơi anh đã thẹn muốn chết, giờ còn bị quay lại, không lẽ để buồn buồn lấy ra xem thử thách độ liêm sỉ của chính mình sao?
Anh ho khan một tiếng. "Có thể không lấy không?"
"Anh thực sự không muốn lấy sao?" Nhân viên công tác có hơi nghi hoặc. "Hai người trong toàn bộ quá trình đều phối hợp rất tốt, mức độ ăn ý kinh người, tôi cảm thấy rất có ý nghĩa kỷ niệm đó. Hay anh suy xét lại một chút đi?"
"Lấy, đương nhiên lấy!" Tạ Hành Dữ nói. "Đừng nghe
em ấy,
em ấy khẩu thị tâm phi."
Nhân viên công tác lập tức lộ ra anh mắt "tôi hiểu mà", sau đó lấy ra một tấm phiếu."Bởi vì hai anh đã lập kỷ lục trò chơi, nên chúng tôi tặng thêm một phần phần thưởng đặc biệt —— Phiếu giảm giá 50% cho các mặt hàng cao cấp! Các anh có thể dùng phiếu giảm giá 50% này mua bất kỳ một món hàng cao cấp nào. Có thể mua nhẫn, mua đồng hồ, mua bùa hộ mệnh, tặng cho người yêu. Trả một được đôi, ý một lòng một dạ, chuyện tốt thành đôi!"
Tạ Hà nghe xong cả người run lên, cảm giác mình không thể nào đứng đây nổi một giây nào nữa. Anh đỏ mặt, bước nhanh về phía thang máy. "Con xong rồi thì mau qua đây."
Tạ Hành Dữ tiếp nhận tấm phiếu, nhanh chóng để lại địa chỉ và số điện thoại nhân hạng, quay đầu đuổi theo Tạ Hà. "Chú nhỏ, chờ con với, đừng đi nhanh như vậy!"
Hắn sải bước dài đuổi theo, rốt cuộc cũng đuổi kịp đối phương ở trước cửa thang máy, vội vàng chen vào, quơ quơ tấm phiếu giảm giá trong tay."Chú thực sự không đi xem sao, giảm 50% lận đó."
"Không đi." Tạ Hà có chút thẹn quá hóa giận, tay chọc thẳng vào nút tầng 88 chỗ nhà hàng, nghiến răng nghiến lợi nói. "Muốn đi thì con đi mình đi."