Chương 31-2: Không cần hệ thống thôi miên, tiểu mỹ nhân bị cưỡng bách chơi vυ', bị dọa khóc, vô tình sờ ngực công rồi bị chơi đùa

Cậu mắng hắn, hắn lại thoải mái tiếp nhận, Bách Văn Ninh tức không chịu được: “…… Anh cái tên gia hỏa này, không biết xấu hổ à!!”

Vưu Công Huân nắm lấy tay Bách Văn Ninh sờ lên mặt mình, khẽ cười nói: “Không phải nằm ở chỗ này à, Ninh Ninh sờ sờ như vậy, là thích hả?”

“Không thích!”

Vốn vẫn đang buồn, khóc cũng không hé răng, bị Vưu Công Huân làm gián đoạn như vậy, Bách Văn Ninh chỉ còn lại suy nghĩ muốn mắng hắn, nước mắt cũng ngừng rơi.

Thấy cảm xúc của Bách Văn Ninh đã bình phục một chút, Vưu Công Huân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn hôn lên cằm của đối phương, chậm rãi gặm cắn.

Vừa mắng người đang bắt đầu gặm cằm mình, Bách Văn Ninh vừa theo bản năng lập tức muốn cản cái miệng của Vưu Công Huân lại, không ngờ cổ tay đã bị bắt lấy.

Vưu Công Huân kéo áo ngủ trên người mình ra trói chặt cổ tay Bách Văn Ninh, Vưu như trấn an mà vỗ vỗ lưng cậu: “Anh ngoan một chút, tôi sẽ không làm anh đau đâu, chỉ làm anh sướиɠ thôi.”

“Biến đi!! Anh có bệnh à!!”

Bởi vì quá sợ hãi, Bách Văn Ninh đã quên chuyện hệ thống thôi miên. Hiện tại cổ tay bị trói chặt, cậu không thể nào dùng đến hệ thống được.

Nghĩ đến đây, Bách Văn Ninh không khỏi cắn chặt răng: “Cởi ra!”

“Sẽ cởi mà,” Vưu Công Huân không đứng dậy, giọng nói mơ hồ không rõ, “Đợi lát nữa sẽ cởi ra cho anh.”

Nói xong, nụ hôn của Vưu Công Huân chậm rãi đi xuống, dọc theo cần cổ đến xương quai xanh. Hắn cẩn thận ngậm cắn xương quai xanh từ trái qua phải, lưu lại những vết răng nhợt nhạt.

“Anh…… Anh buông ra…… A……”

Thân thể người song tính quá nhạy cảm, hơn nữa những lúc cậu không biết, Bách Văn Ninh còn bị Vưu Công Huân cẩn thận dạy dỗ. Mới chỉ là dùng môi hôn cổ rồi xương quai xanh, giọng nói của cậu đã lập tức mềm mại đi rất nhiều.

Cả người Bách Văn Ninh rất nhanh đã trở nên ửng hồng. Bàn tay đang đặt trên người Vưu Công Huân nhìn qua vô cùng bất lực, cố tìm kiếm một nơi có thể bắt lấy.

Hai tay bị trói chặt, Bách Văn Ninh thậm chí còn không thể chụp được đệm chăn bên cạnh, chỉ có thể sờ soạng trên người Vưu Công Huân.

Đáng tiếc Vưu Công Huân cởϊ áσ ra, dáng người lại vô cùng hoàn hảo, Bạch Văn Ninh căn bản không cào ra được cái gì.

“Ssss…”

Bị tập kích ngay ngực, Vưu Công Huân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bách Văn Ninh: “Ninh Ninh ca……”

Giọng nói mang theo chút vui sướиɠ và quyến luyến, hiển nhiên vô cùng yêu thích việc Bách Văn Ninh chủ động thân cận.

Bách Văn Ninh đơn thuần chỉ là cảm thấy nơi đó tương đối mềm mại, nhưng lúc nhận ra mình chạm vào thứ gì, mặt cậu nháy mắt đỏ bừng lên.

“Như thế nào, chỉ mình anh được chơi trò lưu manh à?”

“Đương nhiên không phải rồi, Ninh Ninh ca muốn sờ nơi nào thì cứ sờ, chỉ cần anh thích là tôi đã vui lòng.”

“…… Tôi còn lâu mới thích!”

Bởi vì kích động, Bách Văn Ninh run rẩy sờ nắm lấy cơ ngực của Vưu Công Huân, biểu thị cảm giác tồn tại của chính mình. Cậu xấu hổ đến mức tưởng chừng như sắp bị thiêu rụi.

Bách Văn Ninh vội vàng buông tay ra rồi nghiêng đi mặt, không muốn nhìn đến người kia nữa.

Vưu Công Huân cũng không hề nói lời cợt nhả mà nhìn về phía đầṳ ѵú nhỏ của Bách Văn Ninh.

Vυ" nhỏ hơi run rẩy, thoạt nhìn vô cùng đáng thương. Vưu Công Huân đưa tay thử thăm dò sờ soạng đi lên, hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt Bách Văn Ninh, chú ý vẻ mặt của cậu.