Chương 25-2: Yến hội bắt đầu anh trai cũng tới

Tóm lại là không có tình cảm, Bách Văn Ninh khá sợ anh ta nên nghe theo lời anh ta, làm bất cứ việc gì đối phương yêu cầu, chẳng hạn như làm trợ lý của Hạ Hồng Minh.

Mỗi lần nhìn thấy anh trai, Bách Văn Ninh đều cảm thấy trong lòng trống rỗng, lúc này lại càng sợ đối phương nghĩ rằng mình đã phản bội anh ta, với lương tâm của trời đất, cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội tổ chức!

Chỉ là có vẻ hơi bồn chồn, khi bữa tiệc sắp bắt đầu, Triệu Diệp Thước đã đưa cậu đi thay quần áo, Bachs Văn Ninh không đợi anh mà đi xuống lầu trước thì nhìn thấy Hạ Hồng Minh.

“Sao cậu đến sớm vậy?"

“Để tôi yên!”

Sau khi nhìn thấy cậu, Hạ Hồng Minh đã đi thẳng đến chỗ Bách Văn Ninh, cậu đang bị bao quanh bởi nam chính và nam phụ, cậu rùng mình run sợ vì sợ anh trai mình nhìn thấy sẽ không hài lòng.

Khách khứa đến càng ngày càng đông, khắp nơi dần trở nên náo nhiệt, Bách Văn Ninh vẫn ngồi trong góc như chim cút, Hạ Hồng Minh đi cùng cậu, còn Triệu Diệp Thước cần phải đi tiếp khách.

Khi anh trai đến, mọi người im lặng trong giây lát, Bách Văn Ninh lập tức căng thẳng, thấy anh như vậy, Hạ Hồng Minh nhịn không được hỏi hỏi: “Anh sợ anh trai mình lắm sao?”

Bách Văn Ninh liếc hắn một cái, nói: “Tôi tôn trọng anh ta! Tôi ngưỡng mộ anh ta! Yêu thích anh ta! Anh biết cái gì mà nói!”

Tuy rằng hơi ngốc nhưng Bách Văn Ninh quả thực rất trung thành, đó là lý do tại sao ông chủ trước bị hết đợt này đến đợt khác đều phải đổi người nhưng vẫn không thể làm gì được, nhưng đến cuối cùng khi chọn cậu thì vẫn bình an vô sự.

Vừa thể hiện lòng trung thành, Bách Văn Ninh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy anh trai mình đang đứng ở trước mặt, trên môi nở nụ cười, nhưng trong mắt lại không có một tia cảm xúc nào cả: “Ninh Ninh cũng ở đây à.”

Bạch Văn Ninh nhất thời run lên, vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn hơn sau khi bị thôi miên: “Anh, là Triệu Diệp Thước gọi em tới đây."

Liếc nhìn Hạ Hồng Minh, anh trai cậu nói: “Ninh Ninh, đi theo anh.”

Anh trai của cậu tên là Bách Đặng Trí, là một ông chủ lớn, anh ta đủ thông minh để trở thành một tên xảo trá, nhưng anh ta cũng là một nhân vật lạnh lùng và tàn nhẫn.

Ít nhất có rất nhiều người trong yến tiệc nhìn thấy anh ta, tâm tư cũng trở nên linh động, sau khi nhìn thấy Bách Đặng Trí cùng Bách Văn Ninh rời đi, bọn họ cảm thấy có chút tiếc nuối.

Sau khi đến một nơi yên tĩnh, Bách Đặng Trí không nhìn Bách Văn Ninh, anh ta chỉ nhẹ giọng hỏi: “Quan hệ của hai người có vẻ tốt nhỉ?”

Bạch Văn Ninh lập tức kinh hãi, nhanh chóng bày tỏ lòng trung thành: “Quan hệ của em với anh là tốt nhất, lời anh căn dặn em vĩnh viễn không quên!”

Liếc nhìn Bách Văn Ninh, Bách Đặng Trí cong môi nở một nụ cười: “Thật không?”

“Thật! Nhất định phải như vậy, không còn gì thật hơn nữa.”

“Vậy đi tát Hạ Hồng Minh một cái đi, Ninh Ninh ngoan, nhìn thấy cậu ta làm anh khó chịu quá.”

“...?”

Bách Văn Ninh sửng sốt một chút, còn chưa kịp nói gì đã thấy ánh mắt Bách Đặng Trí trở nên lạnh lẽo: “Sao thế, Ninh Ninh không nỡ à?”

“Không, không phải, em…” Cảm thấy có chút xấu hổ, cậu liếc nhìn Bách Đặng Trí, Bách Văn Ninh thấp giọng nói: “Em đánh không lại cậu ta, anh ơi…”

“Không sao, anh sẽ luôn bên cạnh em, cậu ta không dám đâu.”

“Được quá!!”

Bách Văn Ninh rất vui mừng!

Sau khi bị đánh gục bởi một cú đấm lần trước, Bách Văn Ninh đã muốn báo thù hắn từ lâu rồi!

Bây giờ cậu đi theo Bách Đặng Trí quay lại yến tiệc, bước đến gần Hạ Hồng Minh tát hắn một cái, sau đó nhìn hắn bằng ánh mắt đắc thắng.

Ngay sau khi cái tát rơi xuống, khách khứa lập tức im lặng, Bách Đặng Trí không ngờ Bách Văn Ninh lại có thể nhanh và chính xác đến vậy, dường như cậu đã có ý định này từ rất lâu rồi, nên anh ta cũng im lặng không nói gì.

“Chuyện gì vậy?”

Sau khi cảm thấy có điều gì đó không ổn, Triệu Diệp Thước đi tới kinh ngạc nhìn Bách Văn Ninh, sau đó nhìn sang Hạ Hồng Minh.

Hạ Hồng Minh vẫn mang bộ dáng cười cợt, sau khi Bách Văn Ninh dừng lại, hắn nhẹ nhàng nói: “Có gì tức giận thì cứ nói cho tôi biết, đừng làm vậy, cẩn thận kẻo đau tay đó.”

“Do trước đó anh đánh tôi ngất xỉu, tôi nói cho anh biết, có anh trai của tôi hỗ trợ, nếu anh dám đánh lại tôi, tôi sẽ bảo anh trai tôi gϊếŧ anh!”

Bách Đặng Trí cảm thấy có gì đó không ổn: “...”

Hạ Hồng Minh tiếp tục tủm tỉm cười: “Lần trước là hiểu lầm, tôi có thể giải thích, đó chỉ là không cẩn thận mà đυ.ng phải thôi, tôi thật sự cảm thấy rất có lỗi với cậu, bây giờ không phải tôi vẫn đang nỗ lực để bù đắp cho cậu sao?”