Chương 20-2: Chuẩn bị chơi đùa trong quán rượu lại phát hiện hệ thống thôi miên.

Triệu Diệp Thước giơ hai ngón tay lên, Bách Văn Ninh khinh thường hỏi: "Hai trăm vạn?"

"Sai, hai nghìn vạn."

Cái giá này khiến cậu có chút tò mò, cậu không am hiểu về rượu lắm nhưng một chai rượu với cái giá này vẫn khiến người hết hồn.

Dù sao trông Triệu Diệp Thước cũng không giống người yêu rượu như mạng.

Chờ Triệu Diệp Thước đem rượu đến, Bách Văn Ninh lúc này mới hiểu được một chút, loại rượu này nói dùng để uống thì không bằng nói dùng để sưu tầm thì hơn.

Cậu không rõ sao anh lại muốn đưa cậu đến đây,còn muốn mời cậu uống loại rượu đắt tiền như vậy cho cậu uống, dù sao thì họ cũng không phải những người cùng chí hướng.

Nếu muốn đánh cậu cũng không cần chuốc say cậu, thể trạng của hai người cách xa như vậy, hơn nữa đối phương còn tập quyền anh, chỉ cần một quyền cũng đủ đánh chết cậu.

Rót cho Bách Văn Ninh một ly thật đầy, Triệu Diệp Thước nhẹ giọng dụ dỗ: "Muốn uống không?""

Bách Văn Ninh đương nhiên muốn uống loại rượu quý này, nếu Triệu Diệp Thước dám đánh cậu, anh của cậu cũng không phải ngồi không.

Chẳng qua cậu không ngờ ly rượu này lại lớn như vậy, chỉ mới uống một ly mà đầu óc choáng váng, cả người đều đứng không vững.

Triệu Diệp Thước nâng tay cậu lên, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt ửng đỏ của cậu, nhịn không được cúi đầu hôn xuống.

"Cậu tránh ra." Bách Văn Ninh sau khi uống say vẫn không chút lưu tình như cũ, cậu khó chịu đẩy đẩy người anh: "Tôi chán ghét cậu."

"Chán ghét tôi?"

Triệu Diệp Thước nhíu mày, ngón tay chạm đến hai má mềm mại của cậu, đầu ngón tay tăng sức.

Hai má bị bóp đau buộc cậu phải há miệng ra, hốc mắt khi say dần phiếm hồng, nước mắt lưng tròng nhìn anh.

"Thật không may, tôi lại thích cậu, không phải cậu muốn chơi đùa cùng tôi sao? Sao bây giờ lại chán ghét tôi rồi?"

"Bởi vì....." Không thể khép miệng lại nên cậu nói chuyện có chút mơ hồ không rõ: "Bởi vì cậu rất đáng ghét, tôi chán ghét các người, tôi đều ghét."

"Cái gì? Các người? Sao cậu lại ghét Hạ Hồng Minh?"

"Bởi vì cậu ta đánh tôi, còn đánh tôi hôn mê!"

Nghe được sự ủy khuất, khổ sở, nén giận trong lời cậu, Triệu Diệp Thước có chút kinh ngạc, theo sự hiểu biết của cậu, tên Hạ Hồng Minh giả tạo đó sao có thể ra tay với cậu được chứ?

Cho dù hắn muốn trả thù ai thì cũng không trực tiếp ra tay, ngoài mặt cười cười cho qua nhưng lại bày mưu tính kế gài bẫy người đó, sao lại có thể ra tay đánh người được chứ?

Không biết vì sao, Triệu Diệp Thước lại cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, nhịn không được hỏi thêm: "Sao lại đánh cậu?"

"Bởi vì cậu ta thích vị hôn thê của tôi, tôi chỉ nhốt cậu ta ở sân thượng mà cậu ta lại đánh tôi! Đó là vị hôn thê của tôi. Cậu ta sống chết không nhận....."

"Vị hôn thê của cậu? Trương Vũ Yên?"

"Ừm...."

"Nhưng cô ấy có thích cậu đâu."

"Ai mượn cậu quan tâm!"

Trong lòng Triệu Diệp Thước có chút khó chịu, tâm anh như bị vò thành một khối, xoa xoa hai má cậu: "Đương nhiên là tôi phải quan tâm rồi, dù sao thì tôi cũng có một trò chơi muốn chơi với cậu."

Không biết đây là lần thứ mấy anh nói muốn chơi với cậu, Bách Văn Ninh ngây thơ hỏi lại: "..... Trò chơi gì?"

Cổ tay bị kéo lên, Triệu Diệp Thước hôn lên tay cậu một cái. Bách Văn Ninh mê mang nhìn vào đôi mắt ôn nhu của anh, nhịn không được rùng mình.

Đây là cái biểu tình gì a, sao lại quái quái.

Trong lòng cậu bỗng dưng cảm thấy sợ hãi, đại não trì độn không thể suy nghĩ được gì, bất động nhìn Triệu Diệp Thước, nương theo hành động của anh, ngây ngốc nghiêng đầu nhìn anh, thoạt nhìn càng thêm đáng yêu.

Triệu Diệp Thước vừa mới chuẩn bị đùa giỡn cậu, lại nghe thấy một giọng nói máy móc trong đầu vang lên.

[Chúc mừng ngài đã kích hoạt thành công hệ thống thôi miên, người thôi miên có thể ra lệnh cho người bị thôi miên. Người thôi miên: Triệu Diệp Thước. Người bị thôi miên: Bách Văn Ninh.]

Triệu Diệp Thước sửng sốt cúi đầu uống, nhìn vào vẻ mặt mơ hồ của Bách Văn Ninh.

"Hệ thống thôi miên?"

Triệu Diệp Thước khi rảnh rỗi có xem những câu chuyện kỳ quái, hơi sửng sốt một chút rồi cảm thán: "Thật thú vị."