Chương 1-1: VƯỜN TRƯỜNG - Bàn tay vàng có khả năng thôi miên

“Anh Ninh, chúng ta đã gọi người lên sân thượng nhốt một ngày rồi, tới trưa cũng không mở cửa!”

“Để nó trêu chọc người phụ nữ mà anh Ninh thích, còn không hề biết xấu hổ, nhốt nó trên sân thượng một đêm, để nó nhìn cho rõ.”

Ở giữa đám nam sinh đứng đầu là một nam sinh thoạt nhìn trông vô cùng chói mắt.

Mái tóc xoăn màu nâu sẫm không thể nào che lấp được khuôn mặt xinh đẹp đó, đôi mắt màu hoa đào nheo lại nhìn chằm chằm người trước mặt.

Nhìn một lát đối phương liền không nhịn được má ửng hồng.

“Anh Ninh…”

Giọng điệu tràn đầy đắc ý trong nháy mắt trở lên lắp bắp, nam sinh ngẩng đầu, muốn chạm vào tay cậu.

Cánh tay nhanh chóng bị hất ra: “Cút đi, ai cho phép mày chạm vào tao.”

Nhìn thấy ánh mắt giận dữ của những người xung quanh, nam sinh vội vàng giải thích: “Xin lỗi, xin lỗi, em chỉ là hơi kích động một chút thôi.”

Hơi kích động.

Hừ lạnh một tiếng, lúc này Bách Văn Ninh mới chuyển đề tài hướng về người phía trước hỏi: “Bọn mày nhốt người trên sân thượng một đêm? Nó không bị người khác lén thả ra chứ?”

“Không có khả năng!” Sợ Bách Văn Ninh không tin, nam sinh đứng phía trước làm ra tư thế thề thốt: “Em vẫn luôn cho người canh trước cửa, bảo đảm không có ai dám giúp nó, có mọc cánh cũng khó mà trốn được!”

Nghe những gì cậu ta nói, trên mặt Bách Văn Ninh cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười, những tên đàn em khác nhìn thấy cậu cười, cũng không nhịn được cười theo.

Cảm thấy sự ngu ngốc của bọn họ làm ảnh hưởng tới chỉ số thông minh của chính mình, Bách Văn Ninh có chút tức giận đứng dậy: “Không được, tao phải đi xem thử, nếu thực sự nó mọc cánh chạy mất thì tụi mày chết chắc.”

“Đi, anh Ninh, bọn em dắt anh đi xem.”

“Không được.” Nghĩ tới kịch bản tình yêu mà hệ thống yêu cầu, Bách Văn Ninh xua tay: “Tao tự đi một mình.”

Thật là một đám đàn em phiền phức, mỗi ngày đều dính lấy cậu, chỉ cần không có bọn họ thì cốt truyện cũng không bị cậu phá vỡ.

Sau khi đến sân thượng, Bách Văn Ninh nhìn cửa có mấy người đứng canh giữ, sau khi bảo bọn họ rời đi, không nhịn được hít sâu một hơi.

Cậu đi đến thế giới này làm nhiệm vụ cũng đã được ba năm, mà thân phận của cậu chính là nhân vật phản diện số một đứng đằng sau, nên cũng không phải là vật hi sinh không có não.

Hệ thống cảm thấy nhân vật này rất phù hợp với cậu, Bách Văn Ninh cũng không hiểu hệ thống muốn gì, nếu không phải sau khi đối phương rời đi để lại một bàn tay vàng, cậu cũng sẽ không để ý đến sự thô lỗ của người kia.

Nhìn bàn tay vàng có khả năng thôi miên trên cổ tay cậu, chỉ cần để người khác nhìn chằm chằm trong 30 giây thì có thể kích hoạt, đề phòng những chuyện ngoài ý muốn có thể phát sinh.

Cho nên mỗi lần làm nhiệm vụ, Bách Văn Ninh đều vô thức cầm mặt vòng tay để có cảm giác an toàn hơn.

Ví dụ như dạy dỗ cái người đang bị nhốt trên sân thượng, tên khốn khϊếp dám cướp vị hôn thê của cậu.

Một cước đá văng cửa sân thượng, Bách Văn Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người con trai đang ngồi hút thuốc bên trong, người này nghe thấy động tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía cậu.

Nhìn thấy người xuất hiện là Bách Văn Ninh, người con trai liền dập thuốc, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cậu, một lát sau mới lộ ra vẻ mặt tươi cười dịu dàng quen thuộc.

“Cậu đến rồi.”

Người con trai đứng lên, thoạt nhìn cao gần một mét chín lăm, thân hình cao lớn dáng vẻ đàn áp người khác, vô cùng tuấn tú.

Khuôn mặt đẹp trai nho nhã của Lăng Tiếu lộ ra một vẻ đẹp vô cùng mâu thuẫn khó có thể che giấu.

Mắt hắn vô cùng sáng, nghe nói là di truyền từ bà ngoại, có một số đặc trưng của con lai, mỉm cười vô cùng dịu dàng, Bách Văn Ninh biết hắn là một con hổ có vẻ ngoài ôn hoà.

Nghe nói cậu thích Trương Vũ An.

“Trương Vũ An? Không quen.”

“Vậy sao cậu còn nhận đồ của cô ấy!”

“Sao, cậu quan tâm à?”