Chương 45: Tiếng khóc của chim đỗ quyên (15)

Trong gương hiện ra một thiếu nữ mắt hạnh má đào. Hai má đầy đặn, môi đỏ tươi, tóc ngắn ngang vai màu đay.

Mứt anh đào. Hắn bỗng nhiên nhớ tới mứt anh đào vừa mới ăn. Thật ngọt ngào. Giống như xuyên qua gương cũng có thể nếm được mùi vị.

Một đôi tay khoác lên vai, hắn bị người đẩy đi.

“Trời tối rồi ngủ đi, thân thể ta cần nghỉ ngơi. Tin ta đi, ngủ rất thoải mái.”

Nàng lại nói tin tưởng nàng.

Được thôi, vậy thì tin tưởng nàng đi.

*

Ngày thứ tư đếm trên đầu ngón tay, đã bốn ngày Lý Tư Niệm không trở về.

Thật sự là ra đi không một lời từ biệt sao? Lý Định Khôn chắc chắn không nghĩ tới sẽ mang đến cho nàng nhiều thương tổn như vậy. Vốn tưởng rằng tiểu cô nương giận dỗi, chơi đủ rồi sẽ ngoan ngoãn trở về nhưng tình huống trước mắt hình như cũng không giống những gì hắn tưởng tượng.

“Vẫn không có tin tức của Tư Niệm sao?” Lý Mị Nhi lo lắng.

“Đã tìm khắp thành rồi, không có tin tức.”

“Kỳ quái, Tư Niệm không phải kiểu người không từ mà biệt.” Lý Mị Nhi nhìn sang Lý Định Khôn: “Có phải huynh còn giấu ta chuyện gì không?”

Lưng đổ đầy mồ hôi, trong lòng chột dạ. Lý Định Khôn liếʍ liếʍ hàm răng kinh ngạc lầm bẩm: “Sao muội lại thông minh như vậy.”

Mị Nhi đỏ mặt, vươn cổ ra vẻ hờn dỗi: “Ta vốn không ngốc!”

“Không ngốc cũng không có nghĩa là thông minh.”

Mị Nhi không buồn tranh cãi với hắn ta vấn đề này, quay lại vấn đề ban đầu: “Rốt cuộc huynh giấu ta chuyện gì?”

Lần này coi như không giấu được nữa.

Thấy Lý Mị Nhi hùng hổ dọa người Lý Định Khôn chỉ có thể nói thẳng ra.

“Cuối cùng huynh để Tư Niệm chạy đi một mình?!” Quả nhiên, Lý Mị Nhi giận tím mặt.

“Đã đến lúc này rồi, còn không để cho muội ấy yên tĩnh một mình sao?” Lý Định Khôn không hiểu vì sao Lý Mị Nhi tức giận.

“Vì sao không đuổi theo?”

“Cái này… ta đã trả lời rồi.” Lý Định Khôn gãi đầu chỉ thiếu điều viết hai chữ oan uổng lên mặt.

“Huynh, huynh đúng là một khúc gỗ!”

Hốc mắt Lý Mị Nhi hồng hồng nhìn Lý Định Khôn trông như một con thỏ.

Không sai, nàng ấy thay đổi rồi, nàng ấy hiểu được điều này.

Tư Niệm là một cô nương dũng cảm, ít nhất dũng cảm hơn nàng. Nàng không dám bày tỏ tình cảm với Lý đại ca nhưng Tư Niệm lại có thể thẳng thắn, dũng cảm lớn tiếng nói ra.

Thân là một nữ nhân, chút tâm tư trong lòng thiếu nữ kia của Tư Niệm nàng chẳng lẽ không nhìn ra? Nàng quả thực quá hiểu!

Trong lòng bồn chồn thấp thỏm nhưng cõi lòng lại đầy mong đợi, bởi vì khẩn trương nên cẩn thận từng li từng tí.