Chương 38: Tiếng khóc của chim đỗ quyên (8)

Con người đều cần phải ăn, yêu cũng phải ăn, đến cả quỷ cũng sẽ nuốt những du hồn yếu ớt trong không khí. Lúc nhỏ ở núi Thục Sơn, các trưởng lão và sư huynh sư tỷ ở Thục Sơn cũng không phải chưa từng dạy hắn ăn đồ ăn.

Một bát mì được đặt trước mặt hắn, sợi mì vàng nhạt, nước dùng nổi một lớp dầu, và một cây rau xanh như màu ngọc bích. Một bát mì nhìn rất đẹp mắt.

“Ăn đi.” Bọn họ nói: “Ngươi phải học cách ăn đồ ăn.”

Kính Trường Sinh rất tò mò bát mì đó ra sao, hắn thử gắp mì đưa vào miệng. Nhưng tại sao ăn lại khó khăn như vậy chứ?

Hắn nhai, giống như đang nhai không khí, hơn nữa còn nuốt không trôi, chỉ có thể nhổ ra. Hắn vốn dĩ đã không ăn gì, sau chuyện này thì hắn không bao giờ ăn nữa.

Hành động này dường như khiến cho các sư huynh sư tỷ vô cùng tức giận, bọn họ bưng bát trách mắng nói: “Hôm nay bát mì này ngươi ăn thì ăn, không muốn ăn cũng phải ăn.”

Bọn họ phân công hợp tác, phối hợp một cách có trật tự. Có một vị sư huynh đứng đó chỉ huy: “Làm đi, giữ tứ chi của hắn lại, túm đầu ngửa lên, nhìn ta đổ bát mì này vào trong miệng của hắn!”

Phụ thân nói, gϊếŧ chóc là cách giải quyết vấn đề tốt nhất. Kính Trường Sinh cũng nghĩ vậy. Vậy nên ngày hôm đó hắn đã gϊếŧ rất nhiều người.

Chỉ vì một bát mì mà hắn đã gϊếŧ rất nhiều người.

Thật ra hắn không biết vì sao gϊếŧ chóc có thể giải quyết được vấn đề, hắn cũng không hiểu vì sao những người bị hắn gϊếŧ sẽ ngã trên đất không đứng dậy, sau đó sẽ chảy rất nhiều rất nhiều máu, có khi tứ chi cũng sẽ bị gãy mất.

Những người đó, tại sao sau khi bị gϊếŧ lại không đứng lên được nữa, tại sao sau khi bị gϊếŧ thì không thể nói chuyện nữa, tại sao sau khi chết thì không đến tìm hắn gây phiền phức nữa?

Con người đều sẽ phải ăn. Vậy sau khi bị gϊếŧ, bọn họ có còn dùng đũa để ăn một bát mì nước như trước nữa không?

“Ngon không? Mùi vị thế nào?”

Cuối cùng là âm thanh của Lý Tư Niệm kéo suy nghĩ của hắn về.

Ngon không? Chắc là ngon mà nhỉ. Thân thể không bài xích, không có bất giác nhổ ra, còn có thể nuốt xuống, trong dạ dày là cảm giác ấm áp.

Vậy nên…

“Ngon.” Hắn chậm rãi trả lời, nhưng hắn không miêu tả được mùi vị ra sao. Chua ngọt cay đắng, hắn chỉ mới nếm được một nửa.

Một khi bắt đầu ăn thì không dừng lại được. Có lẽ thật sự vì quá mệt, không bao lâu sau, đồ ăn trên bàn đã bị hắn ăn hết một nửa.