“Vì sao ngươi lại hỏi vì sao nhiều như vậy? Ta không phát run, là bởi vì ý chí ta cứng như sắt thép, ngươi sẽ không hiểu! Muốn gϊếŧ ta thì mau ra tay, giông giông dài dài thật mất thời gian!”
Sau khi nói xong một tràng như bắn pháo, Lý Tư Niệm cảm thấy bản thân cực ngầu. Giống như là đặc công trong phim điệp viên bị đối phương bắt đi, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Hay quá, nàng không làm hỏng danh hiệu chị đại trong trường trung học số 7. Sau khi nàng chết liệu hệ thống có thể quay lại tiến độ ban đầu không? Nàng đang dùng tính mạng của mình để đánh cược.
Hệ thống không lên tiếng, nhưng Kính Trường Sinh lại nói chuyện.
Hắn nói: “Mái tóc sẽ gϊếŧ chết ngươi. Đừng giãy giụa.”
Hắn lại lầm bầm cái gì đó? Lý Tư Niệm không hiểu nổi.
Chỉ thấy lỗ tai Kính Trường Sinh giật giật, như là nghe được tiếng động có người tới ở bên ngoài. Hắn nhìn nhìn bên ngoài từ đường, lại nhìn Lý Tư Niệm, sau đó biến mất không thấy đâu giống như quỷ. Lúc gần đi còn thuận tay khóa cửa từ đường lại.
Nghe thấy trong miệng hắn lẩm bẩm: “Lần đầu tiên có người nói với ta nhiều lời như vậy, thật kỳ lạ.”
Lý Tư Niệm: “……” Ngươi cho rằng nàng muốn sao? Nàng bị ép buộc không phải sao?
Quả nhiên giống như trong sách viết, Kính Trường Sinh âm tình bất định, không thể nhìn thấu, như một quả bom hẹn giờ, tà ác một cách công khai!
Phi, xui xẻo, mau cút khỏi thế giới của nàng!
Nhưng câu nói “Mái tóc sẽ gϊếŧ chết ngươi, đừng giãy giụa” kia của hắn là có ý gì?
Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Lý Tư Niệm đã hoàn toàn bị hiện thực đánh cho tỉnh ngộ.
Mái tóc đen của nàng bắt đầu bay lên trong tư thế vặn vẹo. Quấn lấy cổ, cổ tay, mắt cá chân của nàng, cả người nàng gần như sắp bị mấy sợi tóc kia bọc thành bánh chưng.
Nàng thử giãy giụa, nhưng càng giãy giụa thì tóc càng thắt chặt hơn.
Mái tóc sẽ gϊếŧ chết ngươi, đừng giãy giụa.
Hóa ra chính là nói cái này.
Cứu mạng, khụ khụ, nàng sắp bị bóp chết rồi, sắp, không, thở, nổi, rồi, cứu…… Mạng!
“Lý đại ca, nơi này có hơi thở của người sống!”
Cửa từ đường cũng không dễ dàng bị phá ra như vậy, giống như có người cố ý thêm phong ấn ở trên cửa.
Nhìn kỹ qua, chợt thấy trên cửa có dán một hình nhân nhỏ màu đỏ, hình nhân kia bắt đầu phát ra tiếng cười “Hì hì” “Hì hì”. Tiếng cười bén nhọn này phát ra ở trong từ đường lạnh lẽo, nghe có vẻ đặc biệt đáng sợ.
Còn đó là do ai làm, thì cũng không khó đoán, Lý Tư Niệm không tốn sức đi đoán, hiện tại chỉ hy vọng Kính Trường Sinh ra cửa bị xe tông chết.