Hắn nắm nắm tay, môi khẽ nhếch, đôi mắt màu hổ phách bất an mà chuyển động, giống như giây tiếp theo sẽ phát điên, biến thành một ác ma gϊếŧ người không chớp mắt.
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chúng ta từ từ, từ từ thôi.” Lý Tư Niệm vội vàng đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Hít sâu, giống như ta này, hít vào, thở ra, phù……”
Hiện tại trong lòng nàng còn tắc hơn cả đường vành đai ba, hai luồng ý nghĩ “Chết rồi” cùng với “Chạy trốn” điên cuồng đánh nhau trong đầu nàng. Cuối cùng, ý nghĩ “Chết rồi” phát ra tiếng hô thắng lợi.
A, chết rồi, bom hẹn giờ muốn nổ mạnh rồi. Cứu mạng với, rốt cuộc là nàng trêu chọc phải vận xui rủi gì vậy.
Bom hẹn giờ phát nổ nhanh chóng mà lắng xuống cũng nhanh chóng.
Chỉ trong giây lát, Kính Trường Sinh lại khôi phục vẻ bình tĩnh trước đó. Hắn lẳng lặng nhìn về phía Lý Tư Niệm: “Ta không phân biệt được.”
Có hơi ấm ức, hắn không phân biệt được, hắn không phân biệt được thì sẽ rất nôn nóng, nàng nhẫn tâm nhìn hắn như vậy sao? Mau giúp hắn đi.
“Ngươi dạy ta đi.” Hắn tiếp tục nói: “Hoặc là ta dạy ngươi trước, dùng mặt của ngươi.”
Dùng mặt của ngươi.
Dùng mặt của nàng? Dùng như thế nào?
Chẳng lẽ…
Cảm giác sởn tóc gáy truyền từ ngón chân đến tận chân tóc.
Hắn muốn dạy như thế nào? Xé mặt nàng xuống, để nàng cảm nhận hai loại cảm giác kia xong rồi quay lại nói cho hắn biết có cái gì không giống nhau sao?
Đến lúc đó nàng còn có cơ hội nói chuyện sao? Hắn biết sau khi làm như vậy nàng sẽ chết mà đúng không? Chết rồi thì không thể nói chuyện cũng không thể nói cho hắn biết có cái gì không giống nhau.
Người này rốt cuộc là ngốc thật, hay là ác ma vậy?
Lui về sau mấy bước, Lý Tư Niệm nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh mang theo chút ngây thơ kia của Kính Trường Sinh, không rét mà run.
“Cách ta xa một chút, không cần ngươi dạy!” Nàng thuận tay nắm lấy một cây nến đỏ, làm vũ khí ở phía trước: “Kính Trường Sinh, ta nói cho ngươi, ta sẽ không để ngươi bắt nạt đâu!”
Muốn cá chết lưới rách đúng không, vậy thì có chết cũng phải cắn hắn một cái.
Người trẻ tuổi luôn dễ dàng xúc động, dễ dàng hành động theo cảm tính, bất chấp hậu quả. Lý Tư Niệm cũng như vậy.
“Ngươi biết tên của ta.” Đôi mắt màu hổ phách chớp chớp: “Ngươi là ai, vì sao lại biết tên của ta?”
Không cần thiết phải giải thích, dù sao cũng không giải thích nổi, cho nên Lý Tư Niệm chỉ là mạnh mẽ trừng mắt nhìn hắn.
“Vì sao ngươi không phát run?” Không hiểu sao Kính Trường Sinh lại hỏi ra một câu kỳ kỳ quái quái.