Chương 7: Bé ngốc và Long Ngạo Thiên bản trung niên (7)

Bởi vì đứa trẻ này bước đi rất chậm, cực kỳ chậm rãi, nhàn nhã như một ông già, bước những bước nhỏ khiến người ta phải lo lắng. Có lúc, cậu bé còn cởi giày, lắc cho cát bay bớt, đứng trên đá với đôi chân trần trắng nõn, ngân nga một giai điệu, không hề vội vã tiếp tục cuộc hành trình.

Vì cậu bé bước đi chậm nên tổ sản xuất phải bám theo phía sau, không thể lao về phía trước.

Khi đến một con dốc lớn, đứa trẻ này dùng hết sức lực để trèo lên với chiếc vali nhưng bị sức nặng của nó cản trở. Cậu suýt ngã ngửa, phải hoảng sợ chạy xuống, vỗ về trái tim đang đập thình thịch, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nói cảm động.

Đến một con dốc cao, đứa trẻ kéo vali cố hết sức trèo lên, nhưng lại bị sức nặng của vali kéo lê, suýt ngã ngửa ra đằng sau, chỉ đành chạy xuống từng bước, hồn vía lên mây, vỗ vỗ trái tim đang đập thình thịch của mình, khuôn mặt đỏ bừng nói thật kí©h thí©ɧ.

Nói xong, không chịu thua lại cố hết sức chạy lên, năm giây sau lại một lần nữa bị độ dốc cao ngất đánh bại.

Đây là một chướng ngại vật được tổ sản xuất cố tình đặt ra cho ba vị khách, nhưng họ đã đánh giá thấp tốc độ và năng lực của đứa trẻ này.

Sau nhiều nỗ lực không thành công, đội ngũ sản xuất còn thất vọng hơn cả Ân Minh Lộc. Họ có thể cảm nhận được rằng đứa trẻ này thực sự muốn trèo lên, nhưng lần nào cũng bị đất lở làm trượt xuống, vì vậy bạn hoàn toàn không thể trách móc, chỉ hận không thể nhường đôi chân của mình cho đối phương.

Nhìn thấy hoàng hôn đang đến gần, họ thực sự còn vội hơn cả Ân Minh Lộc, cả đoàn không thể đi theo ngủ bờ ngủ bụi, rơi vào đường cùng, ekip chương trình đành cử người cõng đứa trẻ lên, đi qua con dốc cheo leo này.

Người quay phim cũng tắt máy, quyết định không ghi lại cảnh ekip chương trình phá lệ vì khách mời, thậm chí còn giúp đỡ đối phương.

Ở một nơi không ai có thể nhìn thấy, Ân Minh Lộc nằm trên lưng một nhân viên nào đó, hơi nhếch môi. Phá lệ hoặc không xảy ra hoặc xảy ra vô số lần.

Lần đầu tiên đã đến, lần thứ hai còn xa sao?

Trước bữa cơm tối, đoàn người tăng nhanh tốc độ cuối cùng cũng đến trong thôn, người của ê-kíp chương trình đồng loạt thở phào một hơi.

Nhân vật chính ở một thành phố khác cũng giống như Ân Minh Lộc, đều xuất phát trong ngày hôm nay, đường núi bên đó cũng gồ ghề lồi lõm rất khó đi.

Đây đều là kịch bản mà ngay từ đầu đội ngũ sản xuất chương trình đã lên kế hoạch hoàn hảo. Họ cho hai cậu ấm một ngày để leo núi, dành một ngày để đi mấy cây số đường núi cũng đã dư dả, nhưng dù ê-kíp chương trình phân phối đầy đủ thời gian, chắc chắn hai cậu ấm này cũng sẽ không đến đúng giờ.

Ở bên này Ân Minh Lộc rất phối hợp, nhưng năng lực không đủ, bên kia thì năng lực đầy đủ, nhưng thái độ rất không phối hợp, thà rằng ngủ ngoài đường cũng không muốn hợp tác, dẫn đến kết quả tương tự.

Sau khi đội người theo phía sau hai ông vua con gặp mặt, chỉ cần một ánh mắt là có thể ngầm hiểu.

Vì lý do quay phim đã được thông báo từ trước đó nên trong thôn rất náo nhiệt, thôn dân chen chúc chật như nêm cối, thấy người của ê-kíp chương trình tới đây, không ít người đang ăn cơm trong nhà cũng cầm bát đi ra xem xem.

Đường ở nông thôn không dễ đi, chó thì không được xích lại, chỉ biết sủa inh ỏi. Dưới ánh đèn vàng mờ ấm áp là ánh mắt tò mò của các thôn dân, bởi vì thành phố quá xa xôi và người người đều mơ ước, nên mọi người đều muốn nhìn trẻ con trong thành phố một chút.

Người đến xem rất đông, vì thế, Ân Minh Lộc và một đứa trẻ ở thành phố khác bị người vây quanh giống như một con Tinh Tinh lớn trong vườn bách thú, cảnh tượng ồn ào, cãi cọ ầm ĩ: "Nhìn thấy rồi, không hổ là trẻ con trong thành phố, đẹp trai ghê!"

"Đúng đúng, Vũ Sinh sắp đi làm con trai cho gia đình giàu có trong thành phố rồi, nghe nói người nhà kia chẳng những có tiền có thế, bối cảnh còn rất lớn, nhà họ La sắp phát tài rồi!" Những người khác đầy ngưỡng mộ nói.

Đều đăng ký ở chỗ trưởng thôn giống như nhau, hết lần này tới lần khác nhà họ La được ê-kíp chương trình chọn trúng, nói là trong nhà có trai có gái, tuổi của đứa nhỏ cũng phù hợp với điều kiện trao đổi, điều này làm cho không ít gia đình trong nhà chỉ có con một hoặc là không có con gái cảm thấy tiếc nuối, thở dài hồi lâu.

Người của ê-kíp chương trình không dễ dàng gì mới khơi thông được đường làng, xua đuổi bà con, việc quay phim mới trở lại bình thường.

Ngay khi người dân trong thôn đến gần, đứa trẻ ở thành phố khác đã lập tức tỏ ra ghét bỏ, đối với hành vi vừa ngậm cơm, vừa nói chuyện vừa phun cơm của những người này cậu ta cảm thấy rất chán ghét, vì thế, không đợi ê-kíp chương trình hành động, cậu ta đã tự mình đi nhanh về phía trước, bỏ lại tất cả mọi người ở phía sau.