Đáng tiếc cô ả không thể nào ngờ được, hành vi cho thuốc của cô ả đã xem như là tụt hậu, vừa nghe nói đứa nhỏ trong thành phố bị thương, cho dù nhà họ La không có thuốc thì đã có thuốc mà nhà trưởng thôn vội vàng đưa tới.
Sự quan tâm của cô ả đã quá muộn màng.
Chẳng những thế, Nguyên Phượng còn ngồi ở trên giường giống như một đại gia, lựa lựa chọn chọn mấy bình thuốc, vẻ mặt chê bai, nói với ê-kíp chương trình: "Các anh đem mấy sản phẩm ba không này đi đi, ngay cả nhãn hiệu cũng không có, không biết đã hết date chưa nữa." Cậu ta nào dám dùng?
Cái nông thôn nghèo nàn này, ngay cả thức ăn bày trong quầy bán đồ ăn vặt cũng là đồ lậu hết hạn, ví dụ như Kang Shuaifu, Corbett gì đó, huống hồ là loại rượu thuốc bình thường chẳng mấy ai hỏi tới này? Cũng không biết đã phủ bụi bao nhiêu năm, ai dám tùy tiện sử dụng chứ?
Cậu ta càng không thích cái cao dán đen sì kia, vội vàng ném nó qua một bên, không vui nói: "Thúi quá, đây không phải là cái loại mà các cụ ông cụ bà dùng để dán chân sao, vậy mà con nhỏ đó dám mang tới đây để tôi dán lưng, quá ghê tởm!" Làm như vậy chẳng khác nào đem vải quấn chân của các cụ ông cụ bà tới làm quà tặng cho người khác, đúng là khinh người quá đáng!
Ngay cả ê-kíp chương trình- đám người chứng kiến toàn bộ quá trình cũng lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết, thấy cậu ấm sắp nổi giận, bọn họ vội vàng mời nhóc bên cạnh tới "Cứu hỏa", thuận tiện an ủi: "Cậu đừng nóng giận, đều là người sống chung dưới một mái nhà, người ta cũng chỉ quan tâm cậu mà thôi." Chỉ là cách quan tâm này hơi lạ.
La Thúy Hoa tự nhận đã làm tốt “công việc” quan tâm của mình, so với thằng nhóc chỉ biết đứng ở bên cạnh lo lắng nói mấy câu "Tội nghiệp anh Nguyên Phượng quá", "Anh Nguyên Phượng thê thảm quá đi" nhảm nhí chẳng có tác dụng gì, ít ra cô ả cũng có hành động thực tế.
Kết quả ngày hôm sau gặp mặt, lại không nhận được sự cảm kích của Nguyên Phượng, điều này làm cho cô ả nghĩ mãi không ra, tự hỏi rốt cuộc mình đã làm sai ở phân đoạn nào.
Đáng tiếc dù có nghĩ đến bể đầu, cô ả cũng không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ có thể thầm giận bông hoa lạnh lùng Nguyên Phượng này thật sự quá khó lấy lòng, cũng may cô ả còn có lựa chọn khác.
Cô ả có thể cảm nhận được, dường như Hạ Minh rất yêu thích mình, cách cậu ta nhìn cô ả rất khác với người khác, dịu dàng thắm thiết, như thể cô ả đã từng là một người bạn rất thân thiết của cậu ta, mối quan hệ này thậm chí còn chân thật hơn cả tình bạn của cậu ta với thằng ngốc kia.
Thế nhưng mỗi khi cô ả tiếp cận, phát ra tín hiệu lấy lòng, Hạ Minh lại là người trốn nhanh nhất, cậu ta đối xử với cô ả vô cùng lễ phép và xa cách, giống như "Minh minh hữu tình khước tưởng chỉ hồ lễ*", ngược lại đối với thằng ngốc kia cậu ta lại không tiếc rẻ sự quan tâm và giúp đỡ của mình, đây cũng là điều thứ hai làm La Thúy Hoa nghĩ nát óc vẫn không thể hiểu nổi.
Minh minh hữu tình khước tưởng chỉ hồ lễ *: Mặc dù có tình cảm, nhưng lại muốn kiềm chế bằng lễ nghi..
Mấy cậu ấm này, thái độ người nào người nấy đều rất kỳ quái, lấy lòng bọn họ còn khó hơn cả việc cô ả thi được nhất khối.
Nhưng cô ả vẫn không chịu từ nhỏ, dù gì mấy người này cũng mới đến, sống ở nhà họ La chưa được mấy ngày, cô ả tin tưởng chỉ cần mình kiên trì bền bỉ, vừa đấm vừa xoa, tuyệt đối có thể làm bọn họ mềm lòng.
Vì thế hôm nay, lúc mấy cậu ấm này ra ruộng, cô ả vội vàng bỏ lại việc của mình, lấy lý do sợ bọn họ không tìm được đường mà đi theo.
Trên đường đi, Hạ Minh chỉ lo trò chuyện với bé ngốc, nói chút chuyện nhà, làm Nguyên Phượng càng chắc chắn nhất định nhà họ Hạ đang đối diện với nguy cơ về kinh tế. Cuối cùng đối phương còn hỏi một câu: "Minh Lộc, em có ước mơ gì không?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, suýt nữa đã tưởng là mình đang tham gia tiết mục gì đó của chương trình "Mộng tưởng Trung Quốc", mà lúc này đây giáo sư trên bục giảng đang nghiêm túc hỏi học viên về ước mơ của bọn họ.
Bọn họ vốn đã cảm thấy Hạ Minh rất kỳ lạ, bây giờ xem ra, quả nhiên cậu ta thông minh thì thông minh thật đấy, nhưng lại không được bình thường lắm, mạch não không giống với người thường.
La Thúy Hoa cũng rất cạn lời, vốn dĩ cô ả còn có chút cảm tình với kiểu con trai có học vấn, có giáo dưỡng như Hạ Minh, bây giờ xém chút đã bị vấn đề này giày vò tan thành mây khói.