Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Ác Này Đáng Yêu Quá

Chương 122: Cả thế giới đều biết tôi bị bế nhầm (7)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bởi vì Ân Minh Lộc còn quá nhỏ, lúc xông tới chỉ có thể ôm lấy đùi của người đàn ông, bàn tay mềm mại vừa chạm vào quần tây đã khóc. Để không bị kéo ra, cậu dùng hai bàn tay nhỏ bé của mình ôm chặt lấy chân người đàn ông mà khóc.

Thình lình bị một cục thơm thơm mềm mềm ôm lấy, Ân Vân Cừu – người đang vội vàng đi làm lập tức đứng hình, nhất là khi đứa nhỏ này còn khóc một cách tủi thân khổ sở như vậy, giống như đang bùng nổ sự chất vấn với cuộc đời, cũng giống như đang trút giận vì mình bị bỏ rơi.

Điều này khiến anh nhớ đến lần đầu tiên anh nhìn thấy đứa bé này, lúc đó nó vẫn còn là một đứa trẻ nằm trong tã lót, nhưng lại vươn bàn tay nho nhỏ mềm mại ra nắm lấy ngón tay của anh, lắc lắc một cách tinh nghịch, đôi mắt to chớp chớp dường như biết nói, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương cười khúc khích không ngừng.

Ngay cả y tá cũng ngưỡng mộ anh không thôi, nói đứa bé này có duyên với anh, gặp cha, đứa bé liền cười mãi không ngừng. Ngay lúc đó, trong lòng anh đã phản bác theo thói quen, nghĩ thầm, có lẽ đứa bé này trời sinh đã lạc quan, đối với ai cũng nhiệt tình như vậy, thấy ai cũng mặt mày hớn hở.

Nhưng không thể phủ nhận, trong khoảnh khắc đó, trái tim cứng rắn lạnh lùng của anh cũng có một chút rung động.

Đặc biệt là, lúc đó đứa bé này còn đang ngoẹo cổ rất đáng yêu, nhưng khi anh định rời đi, nó lập tức oa oa khóc lớn, ánh mắt nhỏ lã chã chực khóc kia nhìn anh khiến anh giống như bị mê hoặc, trái tim bắt đầu đập nhanh hơn, đầu óc cũng bắt đầu mơ màng, không biết là nên tiếp tục ôm đứa nhỏ, hay là thả nó ra, chỉ có thể đứng ngây tại chỗ không biết làm sao, sau đó bị tè ra khắp người, cũng không nỡ buông cái cục mềm mại trong lòng ra.

Lần đầu tiên anh cảm nhận được sự vụng về của việc làm cha mẹ khi đối mặt với một sinh mệnh mới.

Anh ở đó thì bé con cười, anh đi bé con liền khóc, quả nhiên đứa bé này có duyên với anh, lúc ấy anh còn ngây thơ nghĩ bản thân thật đặc biệt, không kìm được cũng cười theo.

Không phải anh không thích đứa bé này, chỉ là lượng công việc của anh đã định sẵn anh sẽ rất bận rộn, thời gian làm bạn với con tự nhiên có hạn, hơn nữa đứa bé dần dần lớn lên, từ bi bô tập nói đến tập tễnh bước đi, rõ ràng càng thân thiết với mẹ của nó hơn, điều này làm cho anh thường xuyên cảm nhận được cảm giác mất mát khi bị vứt bỏ, dù sao anh cũng không phải người thích miễn cưỡng người khác, nên cứ để đứa trẻ phát triển tự do.

Nhưng hôm nay bé con lại đột nhiên nhào tới ôm anh, không nói một lời đã khóc, khiến anh nhất thời không biết phải làm sao, trong lòng lại dâng lên cảm giác đau lòng khác lạ.

Anh muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của đứa bé, chứ không phải là những giọt nước mắt như thể cả thế giới đều muốn sụp xuống, anh nửa ngồi xổm xuống, cố gắng dỗ dành: "Bé cưng bị sao vậy? Ai bắt nạt con?"

Anh vừa dỗ dành, vừa xoa đầu cậu, bất chợt anh không kìm được ngừng lại động tác. Bởi vì cho đến khi bé con khóc, lần đầu tiên Ân Vân Cừu mới nhìn kỹ đôi mắt của con trai ở khoảng cách gần, đôi mắt rất to, lông mi cong cong còn vương mấy giọt nước mắt nhỏ.

Mắt khá tròn, trông vừa xinh xắn vừa dễ thương, không giống mắt phượng đặc biệt của người nhà họ Ân lắm, anh vẫn luôn cảm thấy như vậy. Nhưng quá nhiều thân thích, bạn bè đều cười nói, đứa bé này giống y hệt anh lúc nhỏ, giống như đúc ra từ một khuôn vậy, dần dà, Ân Vân Cừu cũng tin.

Nhưng lúc này anh lại nhìn một hồi lâu, vẫn cảm thấy con trai không quá giống mình, có lẽ càng giống mẹ của bé hơn, Ân Vân Cừu nghĩ thầm, nhưng dáng vẻ tội nghiệp ngẩng khuôn mặt nhỏ lên vẫn cực kỳ đáng yêu như cũ, giống như một thiên thần nhỏ hạ phàm.

Bởi vì cảm xúc thật sự kéo đến, Ân Minh Lộc khóc thay nguyên chủ một lúc lâu mới ngừng lại, giờ phút này, gương mặt đẹp trai quen thuộc của Ân Vân Cừu phóng đại ở trước mắt cậu, vẻ mặt dịu dàng và câu hỏi vụng về kia, quả thực hoàn toàn trái ngược với sự tuyệt tình tránh không gặp mặt, sau đó lạnh lùng tới tham gia tang lễ của nguyên chủ ở kiếp trước.

Cậu không kìm lòng nổi mà khóc nức nở, còn Ân Vân Cừu thì mê mang, anh không biết cách an ủi của mình rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, dịu dàng nhỏ nhẹ cũng không có hiệu quả, dù sao anh cũng thiếu kinh nghiệm, số lần tự tay ôm đứa bé cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, thấy bé con khóc đến mức thở không nổi, thỉnh thoảng còn bớt chút thời gian nấc một cái, l*иg ngực nho nhỏ kia phập phồng dữ dội, gần như sắp ngất đi.

Ân Vân Cừu thấy cậu khóc mà lòng phiền muộn, không phải anh thấy phiền vì đứa bé cứ khóc suốt, mà là sợ bé con khóc quá sẽ tổn thương cổ họng.

Vì để bé con không khóc nữa, anh kìm lòng không đậu đưa tay lau nước mắt cho bé con, khi tay anh chạm vào hai má trắng nõn đầy nước mắt kia, cảm xúc mềm mại ướŧ áŧ đó làm cho lòng anh thắt lại, anh vô thức đi tới sô pha, ôm đứa nhỏ dính trên đùi mình vào lòng, tiếp tục dỗ dành.
« Chương TrướcChương Tiếp »