Chương 118: Cả thế giới đều biết tôi bị bế nhầm (3)

Thỉnh thoảng có người bị hấp dẫn bởi khuôn mặt đẹp trai của thiếu niên, không biết tại sao lại cảm thấy có chút quen quen, nhưng từ cách ăn mặc nghèo nàn của đối phương có thể thấy đó chỉ là một diễn viên quần chúng không có danh tiếng gì, vì thế bọn họ chỉ liếc mắt một cái sau đó không thèm để ý nữa, tiếp tục bàn tán tin đồn tráo con.

"Mọi người đã xem tin tức mới nhất chưa? Đã tìm được cô con gái nhà giàu hàng thật rồi! Thì ra cô ấy cũng sống ở thủ đô, còn từng là bạn học cấp ba của cậu chủ giả!" Một thanh niên bấm điện thoại của mình vài cái, rồi phấn khích chia sẻ tin đồn cho bạn bè mình.

Một người đàn ông trung niên đang bắt chéo chân, nghe vậy thu hồi ánh mắt đang ngắm người đẹp bên cạnh, lười biếng nói: "Xem ảnh rồi, cũng rất xinh."

Có người hùa theo, ngậm cây tăm tức giận bất bình: "Tôi cũng xem rồi, đem hai người này ra so sánh thật cmn tức! Cậu chủ giả - Ân Minh Lộc, từ nhỏ đã có gia cảnh hạng nhất, tài nguyên hạng nhất, còn thi đậu đại học hàng đầu cả nước, hưởng hết phú quý, ngay cả lăn lộn trong giới giải trí cũng không lo không có người chống lưng, có thể nói là muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Còn cô chủ thật, nghe nói là bối cảnh gia thế hạng ba, thi đậu cũng là đại học tôm tép hạng ba, hình như cũng lăn lộn trong giới giải trí, từng làm người mẫu nghiệp dư ở một triển lãm xe hạng ba nào đó."

Sự ghen tị xuất phát từ sự so sánh, đặc biệt là những người làm việc ở đây đều thuộc tầng lớp đáy xã hội, ai cũng có một giấc mơ Hoành Điếm viễn vông, đều muốn trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm, nhưng trên thực tế, bọn họ hiểu rõ tầm quan trọng của quyền thế khi lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này hơn bất kỳ ai, có tiền đừng nói debut vị trí center, dùng tiền mua chức ảnh đế chơi đùa còn được. Mà nguyên chủ Ân Minh Lộc lại là đại diện của con nhà giàu như vậy.

"Nuôi con trai thay người ta mười tám năm, chắc hẳn chủ tịch Ân cay cú lắm, nghe nói ông cụ Ân tức tới nổi đổ bệnh luôn." Cũng có người hả hê trước sự bất hạnh của người khác, nếu như đổi lại là gã, nuôi dưỡng một đứa trẻ từ khi còn bé đến khi lớn lên mà nó lại không phải là con của mình, chắc chắn gã sẽ chết vì tức chứ đừng nói là người đứng đầu một gia tộc giàu có tài sản hàng tỷ từ khi còn trẻ như vậy.

"Cậu chủ giả kia còn nói có thể đổi lại, cậu ta sẽ không lấy một xu tài sản nào, mọi người nói xem là thật hay giả."

Có người liếc mắt một cái: "Chuyện nhảm nhí này mà cậu cũng tin?" Đã làm “Thái tử” nhiều năm như vậy, ai sẽ không lấy một đồng nào mà đã ra khỏi nhà, cam tâm tình nguyện từ hoàng cung trở về khu ổ chuột; hơn nữa, bây giờ nói những lời này thì có ích lợi gì, hưởng thụ cũng đã hưởng thụ đủ rồi. Có người cả đời cũng không biết tới giàu sang phú quý là gì, nhưng người này đã hưởng thụ trọn vẹn mười tám năm.

"Nếu là tôi, làm thiếu gia nhà giàu mười tám năm, sau đó trở về làm lại gà rừng tôi cũng sẵn lòng!" Một thanh niên tự đặt mình vào hoàn cảnh của cậu chủ giả, lập tức cảm thấy ngưỡng mộ không thôi.

Cũng có người hiểu biết sâu hơn về vụ việc này, nghe nói sau khi phát hiện con trai không phải là con ruột của mình, ông Ân còn chưa nói gì, người làm mẹ như bà Ân ngược lại rêu rao ầm ĩ, trực tiếp tuyên bố muốn đuổi đứa con hoang - nguyên chủ Ân Minh Lộc ra khỏi nhà.

Người này trong nhà có con trai có con gái, nên vô cùng xúc động trước công ơn nuôi dưỡng, anh ta thương xót nói: "Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, dù gì cũng nuôi dưỡng mười tám năm, sao bà Ân lại nỡ làm vậy?"

Lời này vừa nói ra, đã bị người khác nhanh chóng phản bác một cách gay gắt: "Anh không đọc báo à, tên Ân Minh Lộc này chính là một tên vô ơn tham lam tài sản, nên mới bị nhà họ Ân đuổi ra khỏi nhà. Chẳng trách ở trong game show cậu ta luôn tỏ ra ngang ngược phách lối, ỷ thế hϊếp người, trong chuyện riêng tư thì nhân phẩm không tốt, nên mới không được người ta chào đón, như vậy thì có thể trách ai."

"Không thể nào, tôi thấy nhân duyên của cậu ấy rất tốt, trên weibo có rất nhiều người đứng ra bảo vệ cậu ấy." Tuy điều kỳ lạ là, những người này sau đó đều im lặng, có người còn nhanh chóng sửa miệng.

"Đó chỉ là vẻ bề ngoài, nếu không thì tại sao cả hai gia đình đều không cần cậu ta, đây chính là máu mủ ruột rà đó." Trong quan niệm truyền thống của mọi người, nếu như cha mẹ không cần một đứa con, thì chắc chắn là do đứa con đó có vấn đề hoặc là mắc lỗi lầm gì đấy, nếu không tại sao đang êm đẹp, cha mẹ lại không cần bạn chứ?

Thái độ của nhóm người ở phim trường nho nhỏ, cũng đại diện cho thái độ của đại đa số người trong cả nước.

Theo tin tức liên tiếp được tung ra, cậu chủ nhà giàu giả mạo không hề có sức phản kháng, gần như trong miệng của tất cả mọi người, nguyên chủ Ân Minh Lộc trở thành một thiếu gia nhà giàu ham ăn biếng làm, tự phụ kiêu căng, sau khi sự thật được phơi bày, vì không thể chấp nhận sự chênh lệch từ đám mây rơi xuống bùn đất, nên cậu ta điên cuồng muốn tranh giành tài sản, làm trái tim cha mẹ nuôi băng giá, ngay cả anh trai ruột thịt cũng không muốn nhìn thấy cậu ta, cuối cùng cậu ta cũng nhận được quả báo, rơi vào cùng đường với hai bàn tay trắng.