🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Editor: Cá Trèo Cây*****Tuy rằng vừa mới bắt đầu tay của Chu Lạc Ly vẫn luôn phát run, thật sự không xong, hai người thiếu chút nữa liền ngã. Nhưng đi chậm rãi một hồi, Chu Lạc Ly rốt cuộc cũng ổn định được xe, vững vàng chở Diệp Mộ Sanh đi vòng quanh công viên.
Thoáng nhìn cổ Chu Lạc Ly đều là mồ hôi, Diệp Mộ Sanh liền bảo Chu Lạc Ly dừng xe ở bên cạnh ghế dài, sau đó lôi kéo hắn, ngồi ở trên ghế quan sát cảnh mùa xuân tươi đẹp.
Diệp Mộ Sanh lấy khăn giấy từ trong túi áo hoodie ra, một bên gấp khăn giấy thành hình vuông, một bên nâng đôi mắt lên nhìn Chu Lạc Ly cười nói, “Tôi giúp anh lau mồ hôi.”
Gió xuân phất qua, hàng cây vươn ra. Ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua lá cây rơi rụng trên mặt trắng nõn của Diệp Mộ Sanh. Thiếu niên mặt mày như họa, mắt đào hoa mỉm cười, hàm răng trắng khẽ lộ, thanh âm ôn nhu như nước.
Chu Lạc Ly nhìn thiếu niên bên cạnh, nhất thời sửng sốt, nhìn cậu đến ngây người.
Thấy Chu Lạc Ly không nói, Diệp Mộ Sanh cũng không mở miệng, trực tiếp dùng tay cầm khăn giấy, ôn nhu chậm rãi xẹt qua gương mặt của Chu Lạc Ly, lau đi mồ hôi trên mặt hắn.
“Thùng rác ở bên cạnh anh, cầm khăn ném xuống nè.” Lau mồ hôi xong, Diệp Mộ Sanh nhìn thùng rác nói.
Chu Lạc Ly lấy lại tinh thần, nhấp nhấp miệng, yên lặng tiếp nhận khăn giấy, xoay người ném vào thùng rác, sau đó lại xoay người nhìn về phía Diệp Mộ Sanh.
“Làm sao vậy?” Diệp Mộ Sanh nhướng mày nói, cậu có cảm giác Chu Lạc Ly có điểm không thích hợp……
Chu Lạc Ly vẫn không có mở miệng, nhưng khóe miệng hơi hơi giơ lên, vươn tay ra, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Mộ Sanh, hắn trực tiếp dùng sức đem Diệp Mộ Sanh nằm ở trên ghế.
“Lạc Ly, anh……” Diệp Mộ Sanh bị đè đôi tay lại, cậu cũng không có phản kháng, khuôn mặt hai người gần trong gang tấc, đối diện cặp con ngươi đen nhánh kia, trong mắt Diệp Mộ Sanh chợt lóe một tia kinh ngạc rồi biến mất.
Chu Lạc Ly chậm rãi để sát mặt vào Diệp Mộ Sanh, khoảng cách hai người càng ngày càng ngắn, khi môi hai người sắp chạm vào nhau, Chu Lạc Ly lại đột nhiên di chuyển thân thể, sau đó rơi xuống một nụ hôn nơi khóe mắt của Diệp Mộ Sanh.
Diệp Mộ Sanh nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài ôn nhu xẹt qua cánh môi Chu Lạc Ly, hắn rũ mắt nhìn vài giây, sau đó ở bên tai Diệp Mộ Sanh hô khẩu khí, nhẹ giọng ôn nhu nói “Mộ Sanh, chúng ta ở bên nhau đi.”
“Anh thật sự nghĩ kỹ rồi sao?” Diệp Mộ Sanh mở to mắt, ánh mắt hai người lại một lần nữa đối diện.
“Anh thật sự nghĩ kỹ rồi.” Chu Lạc Ly nghiêm túc nói.
Diệp Mộ Sanh cười cười, không nói gì, chỉ dùng cặp mắt đào hoa câu nhân kia ôn nhu lại thâm tình nhìn Chu Lạc Ly, nhìn đến nỗi bên tai Chu Lạc Ly nhiễm ửng đỏ sắc.
Mồ hôi tẩm ướt tóc đen ở trên trán, con ngươi Chu Lạc Ly đen nhánh như mực, lộ ra một tia khẩn trương.
Chu Lạc Ly buông tay Diệp Mộ Sanh ra, hắn chống tay ở hai sườn Diệp Mộ Sanh, nghiêm túc nhìn chăm chú vào thiếu niên dưới thân mình, chậm rãi nói “Mộ Sanh, nếu không có em, hiện tại anh khả năng vẫn còn trốn ở trong phòng, vây trong hồi ức, muốn chết không muốn sống. Có thể đã sớm hơn, vào ngày giỗ Tiểu Chi ở mộ địa. Em xuất hiện, liền giống như một tia ánh sáng ấm áp, chiếu sáng thế giới đen tối của anh, đưa anh ra khỏi tuyệt vọng bất lực, mang ấm áp đến cho anh.”
Hắn ngừng lại, khóe miệng Chu Lạc Ly gợi lên độ cung, mang theo nụ cười nhàn nhạt “Mộ Sanh, cảm ơn em mấy năm nay làm bạn với anh. Chính là anh thực ích kỷ, còn ngại ngùng, anh muốn em vẫn luôn ở cạnh anh, vĩnh vĩnh viễn viễn ở cạnh anh. Mộ Sanh, anh yêu em……”
Sau khi nói xong lời này, Chu Lạc Ly không cho Diệp Mộ Sanh có cơ hội mở miệng, trực tiếp cúi người dò xét xuống dưới, hơi thở ấm áp phun ở trên mặt Diệp Mộ Sanh, môi mỏng lạnh lẽo hôn lên môi cậu.
******