Chương 384: Tiểu Quan ốm yếu bệnh tật thụ & Vương Gia âm trầm độc ác công (65)

Trên chiến trường tuyết lớn bay tán loạn, tiếng vũ khí ma sát cực kỳ chói tai.

Vô số bộ thân thể máu tươi nhiễm đỏ chồng chất tuyết trắng, mùi máu tươi khó ngửi tràn ngập không khí.

“Gϊếŧ!”

“Xông lên! Chúng ta không thể thua!”

“Đáng chết! Đám người xâm nhập đáng chết các ngươi! Ta muốn gϊếŧ các ngươi!”

“A...…”

Tình huống quân đội Hổ quốc cùng Chu quốc liên minh vẫn còn tốt, Lâu Thù Lâm vị trí quốc gia sớm đã tổn thất một số lượng lớn, những chiến sĩ mệt mỏi hy sinh mình vì bảo vệ quốc gia, từng người trong chỉ một tất sắt lấy một địch nhiều, không muốn sống mà nghênh đón công kích của quân địch!

Lâu Thù Lâm một thân giáp đen, tóc đen buộc lên có chút hỗn độn, nhưng sắc mặt âm trầm, khí thế bức người, trong đôi mắt thâm thúy đằng đằng sát khí.

Sau khi cau mày trầm mặt chém gϊếŧ quân địch vây công hắn, trường kiếm vung lên đâm trúng binh lính bên cạnh muốn đánh lén Tiết Ngự.

Trong lúc đánh nhau, Tiết Ngự liếc mắt nhìn thi thể phía sau, tim đập loạn mấy cái, nói với Lâu Thù Lâm đang rút kiếm: "May mắn chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi...... Cảm tạ Vương gia...…”

Máu tươi theo thân kiếm chậm rãi rơi xuống nhỏ xuống mặt tuyết, Lâu Thù Lâm không để ý tới Tiết Ngự, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện ra lệ khí, chủ động đánh về phía binh lính quân địch, mỗi chiêu đều âm độc hiểm ác trí mạng!

Một kiếm chém xuống đầu quân địch, bàn tay cầm chuôi kiếm của Lâu Thù Lâm nổi lên gân xanh, lông mi dài rủ xuống, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.

Trận chiến này đã đánh hai ngày một đêm, Mộ Sanh hiện tại nhất định đang rất lo lắng cho hắn...

Không ăn ngủ đúng giờ...

Lỡ như lại bị bệnh thì sao?

Ngay khi Lâu Thù Lâm lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Diệp Mộ Sanh, Tiết Ngự nhìn đám người cưỡi chiến mã phía trước, trong mắt hiện lên lo lắng, cười khổ nói: "Vương gia viện quân của địch tới rồi, chúng ta vốn đã rơi vào hoàn cảnh xấu, các huynh đệ cũng đều mệt mỏi, vậy phải làm thế nào cho phải... Chúng ta xong rồi..."

“Tới thì sao, tới một người ta gϊếŧ một người!" Lâu Thù Lâm nghe nói, vung trường kiếm lên, híp mắt đen nhìn về phía trước, cười lạnh nói.

Mộ Sanh còn ở quân doanh chờ hắn, hắn nhất định sẽ không chết ở trên chiến trường này!

Thật ra tướng quân của địch đã bị Lâu Thù Lâm chém gϊếŧ, nhưng vì có viện quân của địch đến, phó tướng quân mới cũng tới, hơn nữa một người trong đó còn là chiến tướng Chu quốc!

Tướng quân địch cưỡi trên chiến mã, nhìn xuống đám người Lâu Thù Lâm nói: "Các ngươi thua chắc rồi, đầu hàng đi!”

“A...... Thắng bại còn chưa biết, tướng quân mới tới thì thế nào, bổn vương vẫn tiễn ngươi xuống gặp ngài Diêm vương như thường!" Dứt lời, Lâu Thù Lâm từ tay áo lấy ra một cây ngân châm do Diệp Mộ Sanh đưa cho hắn, vận chuyển nội lực ném tới huyệt thái dương của tướng quân địch, lập tức bật người tới đánh với hắn ta.

Lâu Thù Lâm cùng tướng quân tác chiến, Tiết Ngự liền cùng phó tướng mới tới đánh nhau, nhưng Lâu Thù Lâm và Tiết Ngự mặc dù võ công cao cường, nhưng hai ngày một đêm đều không nghỉ ngơi, cũng không uống một chút nước, tinh lực đã hao hết, làm sao có thể đánh thắng phó tướng vừa tới.

Hơn nữa nhân số binh lính của Lâu Thù Lâm hiện giờ ngay cả bằng một phần tư địch quân cũng không đến, lúc Lâu Thù Lâm đánh nhau với tướng quân, binh lính của quân địch còn thường xuyên đánh lén vây công hắn.

“Vương gia!" Ngay tại thời điểm hai bên đánh nhau kịch liệt, Tiết Ngự bỗng nhiên nhìn thấy có người đánh lén Lâu Thù Lâm, nhưng lúc này Lâu Thù Lâm mới tiếp được công kích của tướng quân địch, căn bản không thể né tránh.

“Tiểu... Tâm..." Tiết Ngự không kịp nghĩ nhiều, cứng rắn trúng một kiếm của phó tướng, bất chấp đau đớn, lại vận khinh công dùng thân thể đỡ một kiếm cho Lâu Thù Lâm.