Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 379: Tiểu Quan ốm yếu bệnh tật thụ & Vương Gia âm trầm độc ác công (60)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắc y nhân chỉ là một tử sĩ, biết cũng sẽ không nhiều, nếu đã biết được tình hình biên cương từ trong thư của binh lính, người này giữ lại cũng vô dụng, bởi vậy Lâu Thù Lâm một kiếm kết liễu hắn ta.

Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua thi thể ngã xuống đất, nói với Lâu Thù Lâm: "Hổ quốc thực lực không bằng nước ta, đám người Võ Trạng Nguyên lại thất bại. Theo phỏng đoán thì có lẽ có quốc gia khác đang giúp Hổ quốc, chúng ta đi mau đi.”

“Ừ." Lâu Thù Lâm đáp một tiếng, đi lên ôm lấy Diệp Mộ Sanh, vận khinh công, nhảy mấy cái liền trở về trên lưng Thiên Lý Mã Tinh Tịch.

Biên cương không còn xa, Lâu Thù Lâm và Diệp Mộ Sanh đợi mọi người, liền hạ lệnh tăng nhanh tốc độ, rốt cục chạy tới biên cương chỉ tốn thời gian một ngày.

Chờ đến lúc mọi người chạy đến khu vục biên cương, còn chưa kịp nghỉ ngơi, lại biết được Võ Trạng Nguyên Tiết Ngự cùng số binh lính còn lại đang bị vây ở trên núi.

Phủ thêm áo choàng lông cáo trắng cho Diệp Mộ Sanh, Diệp Lâu Thù Lâm ôm Diệp Mộ Sanh vào lòng, ôm một lát, nói: "Ngươi cứ ở trong quân doanh, ta dẫn bọn họ lên núi cứu Võ Trạng Nguyên.”

Diệp Mộ Sanh tự biết mình không có võ công, đi lên núi ngược lại sẽ làm ảnh hưởng đến Lâu Thù Lâm, vì thế liền gật đầu, lấy từ trong người ra mấy bình sứ và túi thuốc đưa cho Lâu Thù Lâm.

"Những thứ này người hãy cầm lấy để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, màu trắng này là thuốc trị thương thượng đẳng, màu đỏ thì chỉ cần một chút thôi cũng kịch độc trí mạng, trong bình sứ là đạn khói mờ tầm mắt, đây là..."

Diệp Mộ Sanh giải thích từng cái một cho Lâu Thù Lâm: "Nhớ kỹ chưa?”

Lâu Thù Lâm cẩn thận cất đồ Diệp Mộ Sanh đưa vào lòng, gật đầu nói: "Nhớ kỹ, chờ ta trở về.”

“Ừ, ta chờ người trở về." Diệp Mộ Sanh ôn nhu cười nói.

Lâu Thù Lâm vẫn không yên tâm để Diệp Mộ Sanh lại một mình trong thành, vì thế liền để Phất Liễu lại, bảo vệ Diệp Mộ Sanh.

Bóng dáng đám người Lâu Thù Lâm dần dần biến mất, gió lạnh thổi vù vù, phất lên mấy sợi tóc trên trán Diệp Mộ Sanh, chóp mũi cũng vì gió lạnh mà có chút đỏ lên.

Phất Liễu nhắc nhở: "Công tử, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào thôi.”

“Ừ." Diệp Mộ Sanh gật đầu, xoay người đi vào trong lều.

Ngày hôm sau, Lâu Thù Lâm mang theo Tiết Ngự hôn mê bất tỉnh trở về.

Nhìn thấy trên mặt Lâu Thù Lâm chỉ có chút mệt mỏi, cũng không có bị thương. Diệp Mộ Sanh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đem ánh mắt hướng về phía Tiết Ngự ở trên lưng Như Phong.

Mặc dù trên mặt phủ kín bụi bặm cùng vết thương, môi thâm xanh, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhìn ra tướng mạo của Tiết Ngự Sinh rất tuấn tú.

“Cứu người trước, đợi lát nữa rồi nói. Bụng của Tiết Ngự bị đâm một kiếm, còn bị trúng độc." Lâu Thù Lâm nói với Diệp Mộ Sanh.

Diệp Mộ Sanh nhìn đôi môi xanh muốn chuyển đen của Tiết Ngự, nhíu nhíu mày, gật đầu nói: "Ừ, cõng ngài ấy vào trong trướng trước đi.”

Trở lại trong trướng, Diệp Mộ Sanh chỉ để lại Lâu Thù Lâm, còn những người còn lại lui ra ngoài.

Diệp Mộ Sanh mặc áo trắng ngồi ở trước giường, sắc mặt trầm tĩnh, cầm ngân châm trong tay đâm vào người Tiết Ngự.

Lâu Thù Lâm ngồi ở một bên trầm mặc không nói, hỗ trợ cho Diệp Mộ Sanh, có thể nhìn thấy được sợi dây rơi nhớ nhung Diệp Mộ Sanh của hắn dù đã lâu nhưng vẫn chưa biến mất.

Đợi Diệp Mộ Sanh buông ngân châm, băng bó cho Tiết Ngự xong, Lâu Thù Lâm ôm mỹ nhân vào lòng, ngửi mùi thuốc trên người Diệp Mộ Sanh, dịu dàng nói: "Thế nào rồi?”

Diệp Mộ Sanh nói: "May mắn người đã đem thuốc của ta đưa cho hắn uống vào, nên che chở được tâm mạch của hắn, nếu không có bất trắc gì xảy ra, có lẽ ngày mai hắn sẽ tỉnh lại.”
« Chương TrướcChương Tiếp »