Chương 378: Tiểu Quan ốm yếu bệnh tật thụ & Vương Gia âm trầm độc ác công (59)

Hai người giục ngựa chạy như điên một đoạn, Lâu Thù Lâm liền mạnh mẽ giữ chặt Tinh Tịch, khiến nó chậm rãi dừng lại.

“Thoải mái một chút là được, ta sợ chạy tiếp, gió lạnh thấu xương thooit sẽ ngươi sinh bệnh." Lâu Thù Lâm nói với mỹ nhân ở trong lòng.

Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của Diệp Mộ Sanh đặt trên tay Lâu Thù Lâm, ngoan ngoãn gật đầu đáp: "Ừ.”

“Lần sau không được náo loạn như vậy. "Lâu Thù Lâm trầm giọng nói: “Lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”

“Không phải còn có người ở đây sao?" Diệp Mộ Sanh quay đầu lại, đối diện với con ngươi của Thù Lâm ở phía trên, trong mắt hoa đào hiện ra hào quang diễm lệ ý cười ôn nhu, âm thanh giống như suối trong, trong treo uyển chuyển, ồ ạt chảy vào trong lòng Lâu Thù Lâm.

Không phải có người ở đây sao?

Thì ra Mộ Sanh đối với hắn tín nhiệm như vậy......

Lâu Thù Lâm ở trong lòng mặc niệm một lần, Diệp Mộ Sanh tín nhiệm ye lại khiến cho bên môi hắn tràn ra một nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt đen hàm chứa sủng nịch, tay cầm ngược đôi tay ngọc ngà trắng nõn mềm mại kia.

Lúc hai người ẩn hiện đưa tình nhìn nhau, Lâu Thù Lâm với võ công cao cường bỗng nhiên nghe thấy xa xa truyền đến tiếng đao kiếm va chạm.

Thấy Lâu Thù Lâm dời mắt, nhìn về hướng nào đó, Diệp Mộ Sanh nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?”

Lâu Thù Lâm nhíu mày, giải thích: "Chỗ đó có người đang đánh nhau.”

Lâu Thù Lâm vừa dứt lời, chỉ thấy bốn hắc y nhân đuổi theo một nam nhân mặc quần áo binh lính, đi về phía bọn họ.

Diệp Mộ Sanh biến sắc, vội vàng nói: "Tên lính kia...... là người của quốc gia chúng ta, đi cứu hắn.”

“Ừ." Lâu Thù Lâm trầm mặt, rút bội kiếm bên hông ra, một tay ôm Diệp Mộ Sanh, vận khinh công nghênh đón.

Nhìn thấy có người đến, trong mắt người lính đầy vết thương kia bỗng nhiên nổi lên hy vọng, giọng nói khàn khàn, vẫy tay về phía bọn họ: "Cứu... cứu tôi..."

Mặc dù Lâu Thù Lâm vung một kiếm, vì binh lính ngăn được một kiếm trí mạng, nhưng binh lính vẫn hai mắt trắng bệch, hộc máu ngã trên mặt đất.

Diệp Mộ Sanh từ trong lòng Lâu Thù Lâm giãy ra, thừa dịp Lâu Thù Lâm đối phó với hắc y nhân, vội vàng đi điều tra binh lính, nhưng tiếc nuối chính là binh sĩ đã trúng kịch độc mà chết.

Cho dù bản thân cậu là thầy thuốc, cũng không thể cải tử hồi sinh. Vươn tay đem ánh mắt binh lính khép lại, Diệp Mộ Sanh nhíu mày liễu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

“Hắn ta đã chết. Thù Lâm, đã bắt một người sống." Diệp Mộ Sanh nói với Lâu Thù Lâm đang ở thế thượng phong.

Lâu Thù Lâm dùng chiêu âm ngoan trí mạng gϊếŧ hai hắc y nhân. Khi hắc y nhân sắp tự sát, lập tức dơ tay lên, nhanh chóng điểm huyệt đạo của hắn ta.

“Các ngươi là do ai phái tới?" Lâu Thù Lâm nhìn xuống hắc y nhân đang quỳ trên mặt đất, kéo khăn mặt màu đen xuống, ngữ khí âm trầm nói.

Hắc y nhân tuy không thể động đậy, nhưng trừng mắt nhìn Lâu Thù Lâm, cười lạnh nói: "A... có gan thì gϊếŧ ta đi!"

Ngay khi Lâu Thù Lâm đen mặt, đang muốn lên tiếng, Diệp Mộ Sanh đi tới, đem thư tìm được trên người binh sĩ đưa cho Lâu Thù Lâm: "Người xem phong thư này đi, binh sĩ kia là người Võ Trạng Nguyên phái về kinh đưa thư.”

Lâu Thù Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn hắc y nhân, bắt đầu xem xét phong thư nhuốm máu tươi này. Sau khi Lâu Thù Lâm xem xong mấy hàng, sắc mặt vốn âm trầm càng kém đi.

“Biên cương thủ không được, hơn nữa cũng phái người đưa tin tức tới kinh thành. Dùng mọi cách dù là bồ câu truyền tin, hay là người được phái hồi kinh, đều kiếm người chặn lại, gϊếŧ chết." Nắm chặt giấy viết thư trong tay, Lâu Thù Lâm mắt đen hàm chứa sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói.