Chương 362: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm ngoan độc ác Vương gia công

Chương 362

Lâu Thù Lâm cầm kiếm gầm lên với đôi mắt lạnh như băng, trong viện vậy mà thực sự trở nên yên tĩnh.

Nhưng yên tĩnh chưa được bao lâu, một vị đại hán đối diện với ánh mắt của Lâu Thù Lâm, nắm chặt tay, cười khổ nói: "Vương gia, mấy ngày nay chúng ta đã chứng kiến sự vất vả của các ngài, mọi người đã vất vả rồi, nhưng ôn dịch là không có cách nào chữa khỏi, các người vẫn nên là rời đi thôi. Mọi người ở lại đây cũng chỉ lãng phí thời gian thôi, nói không chừng còn hại chết các ngài, ta nghe nói có vài vị thị vệ của ngài đã bị nhiễm bệnh.”

“Đúng vậy! Vương gia, Mộ công tử, các ngài đều rất tốt, các người vẫn nên đi thôi…” Thẩm đại nương đang ôm con trai cũng vang lên: “Chúng ta sinh ra ở Nghi Lâm, cứ để gia tộc chúng ta chết ở đây!”

“Đi thôi, ở đây cũng vô dụng, đừng để bị Nghi Lâm của chúng ta làm hại...”

Các bá tánh không kêu không mắng, nhưng họ đã bị ôn dịch tra tấn đến mức không tin rằng nó có thể chữa khỏi, đám người đều hét lên để họ rời đi, điều này khiến oán khí vừa rồi của đám người Lâu Thù Lâm biến mất, trong lòng nổi lên sự thương xót với những bá tánh Nghi Lâm.

Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Mộ Sanh, Lâu Thù Lâm nói: “Cho đến khi ôn dịch được chữa khỏi hoàn toàn, bổn vương sẽ không rời khỏi Nghi Lâm.”

Những ngày này hắn ở Nghi Lâm, nhìn thấy ôn dịch phá hủy gia đình bọn họ như thế nào, hắn cũng có thể thông cảm cho tâm trạng của bá tánh lúc này.

Lúc này, Phất Liễu và Tự Phong, những người được sắp xếp đi thu thập thảo dược ở những thị trấn bên cạnh, mỗi người mang theo một chiếc giỏ tre, đạp trên mái hiên, trở về.

Hai người cùng nhau đáp xuống bên trong viện, Phất Liễu cởi giỏ tre trên lưng xuống, cung kính nói: “Vương gia, công tử, thảo dược đã mua xong.”

Diệp Mộ Sanh gật đầu, kiên định nói: "Dược liệu đã thu thập xong, xin các vị chờ một lát, chắc chắn sẽ trị được tận gốc trận ôn dịch này."

Những bá tánh bị nhiễm bệnh đều là một bộ dạng tử khí trầm trầm, không ai đáp lại Diệp Mộ Sanh, Cao Tiêu Hiền cũng đi làm việc không có mặt.

Chỉ có đứa trẻ trong lòng Thẩm đại nương vui vẻ vẫy tay, mỉm cười với Diệp Mộ Sanh: “Ta tin tưởng ca ca, Du Nhi được cứu rồi.”

"Du Nhi…" Thẩm đại nương nhẹ nhàng thở dài, ôm lấy Du Nhi toàn thân phát ban, lau nước mắt, nức nở: "Du Nhi của ta…"

Lâu Thù Lâm đi tới trước mặt Diệp Mộ Sanh, nắm lấy tay cậu, an ủi: “Chúng ta đi nấu thuốc trước đi.”

Bây giờ mọi người đang tuyệt vọng, dù có nói bao nhiêu cũng vô ích, chỉ có để họ nhìn thấy tác dụng của thuốc, hy vọng duy nhất còn lại trong lòng họ mới được khơi dậy.

“Ừm.” Diệp Mộ Sanh đáp lại, ánh mắt dịu dàng nhìn Du Nhi vẫn luôn nhìn cậu, cười nhẹ nói với Lâu Thù Lâm: “Đi thôi.”

Sau khi thuốc nấu xong, Du Nhi chủ động lau nước mắt trên khóe mắt, vui vẻ nhận lấy, mặc dù những người bị nhiễm bệnh khác không tin lần này ôn dịch thật sự có thể chữa khỏi, nhưng bọn họ biết rằng đây là thành quả của sự vất vả không ngừng của mọi người nên họ vẫn nhận lấy nó.

Tác dụng của thuốc đông y không thể có hiệu quả nhanh chóng như vậy, nhưng ngày hôm sau các bá tánh đều kinh hỉ phát hiện các vết mẩn ngứa trên cơ thể họ nhỏ hơn rất nhiều, điều này cũng cho họ thấy được hy vọng.

Kể từ ngày đó, không có ai ở Nghi Lâm chết vì nhiễm bệnh, chỉ trong vài ngày, vết phát ban trên người những người mắc ôn dịch dần biến mất.

Nghi Lâm cuối cùng đã được cứu, Diệp Mộ Sanh cũng vả mặt những ngự y coi thường cậu.

Sáng sớm hôm đó, những bá tánh được cứu lần lượt chạy đến Cao phủ, quỳ trước cửa phủ, dập đầu tạ ơn đám người Diệp Mộ Sanh.

“Đa tạ vương gia, đa tạ Mộ công tử, đa tạ các vị ngự y…"

"Mọi người, đứng dậy đi." Nhìn đám mây đen biến mất, trên mặt tràn đầy tươi cười rạng rỡ, nhất thời tâm trạng Lâu Thù Lâm có chút phức tạp.

Trước đây hắn không thích tiếng cười của người khác, tại sao hắn sống thảm như vậy, không được sủng ái, bị huynh đệ xa lánh, còn người khác lại có thể cười nói vui vẻ như vậy.

Nhưng lại có một ngoại lệ, hắn không thích tiếng cười của người khác, nhưng hắn lại rất thích nhìn thấy nụ cười của Diệp Mộ Sanh.

Hiện tại hoạn nạn đã qua, nhìn thấy nụ cười của bá tánh Nghi Lâm, hắn chợt cảm thấy có chút vui vẻ.