Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 361: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm ngoan độc ác Vương gia công

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 361

Lâu Thù Lâm thấy vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đôi lông mày nhíu chặt cũng chậm rãi giãn ra, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ: “Vất vả rồi."

Mấy ngày nay hắn cũng đã nhìn ra, những người được gọi là ngự y của triều đình, căn bản không thể so sánh với Diệp Mộ Sanh.

Nếu Diệp Mộ Sanh nói có hy vọng, hẳn là không có vấn đề gì, kể từ lúc này, Diệp Mộ Sanh cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt.

"Không vất vả, chờ ta viết đơn thuốc xong chúng ta đi nghỉ ngơi." Diệp Mộ Sanh lấy từ bên cạnh ra một mảnh giấy rồi trải ra, sau đó cầm bút chấm mực.

Trước đây Lâu Thù Lâm chưa từng thấy Diệp Mộ Sanh viết chữ, từ khi tới Nghi Lâm, hắn mới nhận ra rằng Diệp Mộ Sanh không chỉ người đẹp mà chữ cũng đẹp, quả thực thấy chữ như gặp người.

Nếu không phải hắn đích thân đưa Diệp Mộ Sanh ra khỏi tiểu quan lâu, hắn thật sự không thể tin được, người trước mặt khí chất như tiên, tài hoa hơn người, kỳ thật là một tiểu quan xuất thân từ nơi phong hoa tuyết nguyệt.

Tuy nhiên, cách này quyến rũ hắn, cùng với lúc ở trên giường, thực sự rất giống tiểu quan.

Sau khi hoàn thành nét cuối cùng, Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng đặt bút lông xuống, quay đầu nói với Lâu Thù Lâm ở bên cạnh: “Được rồi, ngày mai chàng kêu đám người Phất Liễu đi thu thập những dược liệu này.”

“Được.” Lâu Thù Lâm phục hồi lại tinh thần, ôm lấy vòng eo thon gọn của Diệp Mộ Sanh, gật đầu nói: “Ngày mai ta sẽ thu xếp.”

"Ừm…" Diệp Mộ Sanh đáp lại, bỗng nhiên nhíu mày, đôi mắt đào hoa động lòng người chậm rãi nhắm lại, may thay Lâu Thù Lâm ôm cậu nên Diệp Mộ Sanh mới không có ngã xuống.

Ôm Diệp Mộ Sanh trong lòng, Lâu Thù Lâm cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cái bóng dưới mắt Diệp Mộ Sanh, sắc mặt âm trầm, trong mắt tràn đầy sự đau lòng, bất đắc dĩ và may mắn.

Ngày hôm sau, những dược liệu cần thiết cho đơn thuốc vẫn chưa chuẩn bị xong, có người chết vì nhiễm bệnh, đồng thời cũng có một nhóm bá tánh bị nhiễm bệnh.

Trong những người bị nhiễm bệnh, vậy mà có đứa trẻ mất phụ thân lúc trước.

Trong sân, dù con trai đã bị nhiễm ôn dịch nhưng mẫu thân của đứa trẻ đó vẫn không chịu buông con trai ra, bà ôm chặt con trai mà không sợ lây nhiễm, khóc lóc thảm thiết: “Du nhi, Du nhi của ta.”

Diệp Mộ Sanh đi tới, nhẹ giọng nói: "Thẩm đại nương yên tâm, chờ bọn họ mang thảo dược về, ta sẽ làm một ít thuốc cho Du Nhi uống. Đơn thuốc này chắc có thể chữa khỏi ôn dịch."

Việc Du Nhi mắc bệnh khiến Thẩm đại nương vốn hiền lành hoàn toàn tuyệt vọng: "Trị bệnh? Ha ha ha… Ôn dịch không chữa được. Phụ thân của nó đi rồi, giờ Du Nhi cũng nhiễm ôn dịch, ta cũng đi theo chết cho rồi.”

"Không muốn, phụ thân đã chết rồi. Du Nhi không muốn chết, con cũng không muốn mẫu thân chết,..." Du Nhi nằm trong lòng mẫu thân khóc lóc.

Lúc này, một bá tánh khác sắp bị cách ly vì nhiễm bệnh, mặt tái nhợt nói: "Các vị ngự y đang làm gì vậy? Đã nhiều ngày như vậy rồi, mà số người chết vẫn ngày càng tăng."

"Ông trời ơi! Nghi Lâm chúng tôi đã gây ra cái nghiệp gì? Tại sao ngài lại đối xử với chúng ta như vậy?"

Một người rồi lại một người, những người nhiễm bệnh được phát hiện vào sáng sớm nay dường như sụp đổ, quỳ xuống đầy tuyệt vọng, kêu mắng tới tê tâm phế liệt.

Vì bọn họ đều bị nhiễm ôn dịch, các binh lính sợ bọn họ mất khống chế, cũng không dám dùng bạo lực để kiểm soát.

Lâu Thù Lâm nhìn thấy Diệp Mộ Sanh cau mày, sắc mặt tối sầm khi nghĩ đến những vất vả mà người mình yêu đã bỏ ra mấy ngày qua.

Tiến lên phía trước, nắm lấy thanh kiếm treo trên thắt lưng của một người lính canh, Lâu Thù Lâm nhìn xung quanh với ánh mắt lạnh lùng, giọng nói âm trầm: “Đều im lặng hết cho bổn vương. Phương thuốc mới chỉ còn vài dược liệu vẫn chưa tìm được, ôn dịch có thể trị, nếu như có ai muốn gây chuyện, bổn vương liền cho người đó cái kết thống khoái!”
« Chương TrướcChương Tiếp »