Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 360: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm ngoan độc ác Vương gia công

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 360

Diệp Mộ Sanh dường như không chú ý đến Lâu Thù Lâm, không hề để ý đến hắn, Lâu Thù Lâm cũng không tức giận, hắn đặt chiếc bát sứ sang một bên và cởϊ áσ choàng khoác lên người Diệp Mộ Sanh.

Hắn đưa tay che phủ bàn tay mảnh khảnh đang cầm thảo dược của Diệp Mộ Sanh, cảm giác lòng bàn tay chạm vào rất lạnh, đôi mắt sâu thẳm của Lâu Thù Lâm lập tức hiện lên một tia thương tiếc, hắn trực tiếp cướp lấy thảo dược từ trong tay Diệp Mộ Sanh, ném nó sang một bên.

Lâu Thù Lâm nắm tay Diệp Mộ Sanh, cầm bát sứ lên, đưa đến môi Diệp Mộ Sanh, sắc mặt lạnh lùng nói: “Uống thuốc trước đi.”

Diệp Mộ Sanh mệt mỏi nâng lên mí mắt, ừ một tiếng, lặng lẽ mở đôi môi hồng nhuận, ngậm lấy mép bát sứ, sau đó vị thuốc bắc ấm áp nhưng đắng ngắt từ từ chảy vào miệng cậu.

Trong chiếc bát sứ trắng chuẩn bị thuốc chỉ còn dư lại cặn thuốc, Lâu Thù Lâm đặt bát sứ xuống, lấy từ trong ngực ra ra một bọc giấy nhỏ, hỏi: “Có đắng không?”

Diệp Mộ Sanh liếc nhìn bọc giấy trong tay Lâu Thù Lâm, liếʍ liếʍ đôi môi vẫn còn dính chút thuốc màu nâu, cười nói: “Có đắng hay không, chàng thử một chút là biết.”

Động tác mở bọc giấy của Lâu Thù Lâm hơi dừng lại một chút, ngước mắt lên, có chút cảnh giác, bất đắc dĩ nói: "Đừng hạ thuốc mê ta, nếu em muốn thức đến khuya, ta sẽ ở cùng em."

Đêm qua, người này uống trước thuốc giải, sau đó bôi thuốc lên môi rồi hôn hắn, kết quả là hắn chưa kíp điểm huyệt cậu, đã ngất đi trước đôi mắt nhiễm ý cười của cậu.

Trong mắt Diệp Mộ Sanh không giấu được vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn cong môi cười nhạt nói: “Nếu chàng không điểm huyệt ta, ta cũng sẽ không hạ thuốc chàng.”

Cậu bất đắc dĩ đưa bắt thuốc cho Lâu Thù Lâm, nếu ôn dịch được giải quyết sớm hơn một ngày thì số người chết vì nhiễm bệnh cũng sẽ ít hơn.

May mắn thay, sau nhiều ngày nghiên cứu, cậu đã có được một số manh mối.

"Ta cũng chỉ là lo lắng cho em, sợ em mệt." Lâu Thù Lâm từ trong túi giấy lấy ra một viên mứt trái cây đưa đến môi Diệp Mộ Sanh: "Tối nay đi nghỉ sớm một chút, ăn mứt trái cây để làm ẩm cổ họng."

“Ừm, ta đã có chút manh mối rồi.” Khi Diệp Mộ Sanh ngậm mứt trái cây vào miệng, anh ta cố ý dùng đầu lưỡi chạm vào đầu ngón tay của Lâu Thư Lâm, đồng thời nháy mắt với Lâu Thư Lâm.

Ngay khi hầu kết của Lâu Thù Lâm di chuyển lên xuống, khi đang muốn nói cái gì đó, sự quyến rũ trên mặt Diệp Mộ Sanh đã tan đi, vẻ mặt bình thản cầm lấy viên thảo dược lúc nãy.

m thầm thở dài, Lâu Thù Lâm hỏi: "Ngọt không?"

Nhai xong mứt trái cây nuốt xuống, Diệp Mộ Sanh lấy thảo dược đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, khẽ gật đầu nói: "Thật ngọt."

"Em còn muốn ăn sao?" Lâu Thù Lâm hỏi.

“Ừm, đút cho ta đi.” Diệp Mộ Sanh gật đầu nhìn Lâu Thù Lâm, đôi mắt như hoa đào, đôi môi mỏng hơi hé ra, mơ hồ có thể nhìn thấy đầu lưỡi hồng hồng.

Lâu Thù Lâm mím đôi môi mỏng, đôi mắt đen sâu thẳm như ao lạnh đầy sủng nịnh, ngoan ngoãn gắp một viên mứt trái cây đưa tới miệng Diệp Mộ Sanh.

Diệp Mộ Sanh vừa nhai mứt trái cây vừa nghiên cứu mấy loại thảo dược trên bàn.

Lâu Thù Lâm lặng lẽ đứng sang một bên, im lặng ôm eo Diệp Mộ Sanh, dùng nội lực xua đi cái lạnh cho cậu, sau khi Diệp Mộ Sanh ăn xong lại gắp một viên mứt khác cho vào miệng.

Một giờ trôi qua, mứt trái cây cũng đã ăn hết, dược liệu trên bàn đều được Diệp Mộ Sanh nếm thử và ngửi.

Ngay khi Lâu Thù Lâm kéo áo choàng của Diệp Mộ Sanh để nhắc nhở cậu, rằng đã đến lúc đi ngủ rồi, khi đang chơi đùa với các loại thảo dược, Diệp Mộ Sanh cụp mắt xuống, bỗng một tia sáng hiện lên trong mắt cậu.

Cầm đám thảo dược xanh tốt trong tay, Diệp Mộ Sanh

nhìn Lâu Thù Lâm, cười nói: “Có hy vọng rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »