Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 359: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm ngoan độc ác Vương gia công

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 359

Nhiều bá tánh nghe vậy, trong đôi mắt trống rỗng, bất lực hiện lên niềm vui và hy vọng, họ lần lượt quỳ xuống, dập đầu kích động nói: “Đa tạ Vương gia, cảm tạ ngự y!”

Lâu Thù Lâm nói: "Mọi người mau đứng dậy, trở về nghỉ ngơi thật tốt, chờ tin tức tốt."

Những lời này bất quá chỉ là để xoa dịu dân chúng, hắn cũng không hoàn toàn khẳng định ngự y và Diệp Mộ Sanh thật sự có thể giải quyết ôn dịch.

Nhưng bây giờ họ đã ở đây, hắn cũng hy vọng bọn họ thực sự có thể cứu được bá tánh Nghi Lâm.

Sau khi mọi người giải tán, Lâu Thù Lâm chuyển sự chú ý về phía Diệp Mộ Sanh và ngự y ở phía sau, trịnh trọng nói: "Mọi người đều trông cậy vào các vị, nếu như chúng ta có thể giải quyết được nạn dịch này, chắc chắn sẽ có trong thưởng, mọi người vất vả rồi.”

"Vương gia, tình hình rất nghiêm trọng, y giả nhân tâm, giải quyết ôn dịch là trách nhiệm của chúng ta." Trương ngự y, người có chức vụ cao nhất trong các ngự y, cung kính nói.

Lâu Thù Lâm gật đầu, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Diệp Mộ Sanh, khẽ cau mày, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận một chút, đừng để quá mệt mỏi."

Hắn vẫn sợ người này không may bị nhiễm bệnh, bệnh dịch không khỏi mà chính cậu cũng bị dính vào…

Diệp Mộ Sanh mỉm cười đáp lại, khẽ gật đầu, đôi mắt như hoa đào, đôi môi hồng hơi cong lên, nhưng trong mắt lại có một tia lo lắng.

Cao Tiêu Hiền thấy đã gần xong, nói: "Vương gia, phòng đã chuẩn bị xong, hạ quan đưa ngài đi nghỉ tạm?"

"Đi thôi." Lâu Thù Lâm nói.

Sau đó, đám người Lâu Thù Lâm liền ở trong phủ Cao Tiêu Hiền, mặc dù Cao Tiêu Hiền đã an bài một nơi ở khác cho Diệp Mộ Sanh, bất quá Lâu Thù Lâm trực tiếp kéo Diệp Mộ Sanh tới ở cùng mình.

Cao Tiêu Hiền còn đặc biệt dành một căn phòng rộng rãi làm dược phẩm cho các ngự y sử dụng.

Sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi một lúc, Cao Tiêu Hiền làm theo chỉ dẫn của Diệp Mộ Sanh, mang theo một dân làng bị nhiễm ôn dịch đến để họ quan sát.

Triệu chứng có thể xảy ra của ôn dịch này là toàn thân bị phát ban đỏ, dần dần mưng mủ, chỉ vài ngày liền không thể chịu nổi.

Ôn dịch đang ngày càng diễn ra khốc liệt, người người lần lượt chết, Diệp Mộ Sanh và một số ngự y phải ngày đêm nghiên cứu về ôn dịch để cố gắng tìm ra phương pháp chữa trị.

Nhưng thuốc bôi mấy lần cũng không có tác dụng, nhiều nhất chỉ làm chậm triệu chứng, hơn nữa thân thể Diệp Mộ Sanh quá yếu, rất nhanh liền bị cảm lạnh.

Nếu Lâu Thù Lâm không điểm huyệt ngủ của cậu, e rằng Diệp Mộ Sanh sẽ tiếp tục thức cả đêm không ngừng nghỉ.

Sau khi học được một bài học, vào đêm ngày thứ ba, trước khi Lâu Thù Lâm điểm huyệt ngủ, Diệp Mộ Sanh đã trộm hạ dược khiến Lâu Thù Lâm hôn mê.

Một ngày nữa đã trôi qua, số người chết vì nhiễm bệnh vẫn tiếp tục gia tăng, nhưng thuốc giải vẫn không có tiến triển gì.

Đêm càng lúc càng tối, thời tiết cũng mát mẻ hơn một chút, Lâu Thù Lâm trên tay khoác một chiếc áo choàng trắng, tay phải cầm thuốc bắc, vừa bước vào nhà đã bị một người mặc một bộ y phục màu xanh hấp dẫn.

Ánh nến lung linh, Diệp Mộ Sanh đứng trước bàn, ánh trăng giống như một chùm ánh sáng mát lạnh, chiếu qua ô cửa sổ giấy, kết hợp với ánh nến màu cam, nhẹ nhàng rơi xuống trên người Diệp Mộ Sanh.

Diệp Mộ Sanh cụp mắt xuống, tóc được buộc bằng một dải ruy băng màu xanh lam, lông mi giống như cánh bướm, làn da trắng nõn như bạch ngọc không tì vết, mặc một bộ y phục màu xanh lá cây trang nhã khiến cậu trông càng xuất trần, thanh khiết.

Chỉ là lúc này đôi lông mày của mỹ nhân đang nhíu thật chặt, giữa hai lông mày dường như có một nỗi sầu không thể nguôi ngoai, khiến lòng người không tự chủ được mà cảm thấy thương tiếc, muốn ôm tiểu mỹ nhân nhìn như yếu đuối mỏng manh vào trong ngực, vì cậu mà phân ưu giải nạn.

Lâu Thù Lâm chăm chú nhìn Diệp Mộ Sanh đang tập trung đùa nghịch với dược liệu, sau đó nghĩ đến những bá tánh nhiễm bệnh chết trước mặt họ ban ngày, hắn thở dài, cau mày và đi về phía Diệp Mộ Sanh.
« Chương TrướcChương Tiếp »