Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 358: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm ngoan độc ác Vương gia công

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 358

“Con của ta! Đều do mẫu thân không có năng lực cứu con!”

"Phụ thân! Con còn chưa hiếu kính với người, người như thế nào liền…”

“Hu hu… mẫu thân…, con muốn phụ thân, con muốn phụ thân, phụ thân người mau đứng lên…”

Những người bị chặn bên ngoài tưởng rằng người thân của mình đã mất, sắp được hỏa táng, họ cũng bị mắc kẹt ở Nghi Lâm, sẽ không thể thoát khỏi, có thể một ngày nào đó họ sẽ bị nhiễm bệnh và chết, đám người nhịn không được mà rơi lệ, khóc đến nỗi nước mắt đầy mặt.

"Vì phòng ngừa ôn dịch trở nên nghiêm trọng hơn, một khi họ bị phát hiện nhiễm bệnh, họ sẽ bị cách ly, nếu chết, sẽ được đem đi hỏa táng như thế này." Cao Tiêu Hiền giải thích với đám người Diệp Mộ Sanh, khuôn mặt đầy mệt mỏi.

“Vậy là tốt.” Một vị ngự y sờ sờ râu trên cằm, gật gật đầu đồng ý.

Diệp Mộ Sanh liếc nhìn Lâu Thù Lâm vẫn trầm mặc không nói gì, nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn thấy một đứa trẻ mặc áo lam, ở bên trong những bá tánh đang quỳ gối, khóc.

Đứa bé này khoảng sáu, bảy tuổi, được một người phụ nữ tóc bù xù bế trong tay, đôi tay nhỏ bé của đứa bé không ngừng nắm lấy thi thể, chân không ngừng đạp, cố gắng thoát khỏi vòng tay của người mẫu thân mà chạy về phía thi thể.

Thấy vậy, Diệp Mộ Sanh khẽ cau mày, trong lòng cảm thấy tiếc nuối cùng bi thương.

Sinh mạng con người rất mong manh, thiên tai, thảm họa do con người gây ra, bệnh tật có thể dễ dàng cướp đi sinh mạng của một người và phá tan một gia đình hạnh phúc thành những mảnh nhỏ.

Nghi Lâm này nghe nói lúc trước cũng rất náo nhiệt, nhưng bây giờ lại tràn đầy tử khí, khuôn mặt của những người sống đều tràn đầy tuyệt vọng.

Cậu thực sự không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra với Nghi Lâm sau hai tháng nữa?

Đều nói y giả nhân tâm (thầy thuốc nhân từ), những vị ngự y nhìn thấy binh lính đem thi thể bị ném trên bó củi, họ đều thở dài.

Bá tánh Nghi Lâm đã sớm nghe nói triều đình phái người tới, lúc này, đám người đang quỳ khóc đột nhiên nhìn thấy Lâu Thù Lâm, loạng choạng quỳ xuống: "Thất vương gia, vương gia hãy cứu chúng ta…Hãy cứu Nghi Lâm.”

Lời nói của người đàn ông này lập tức hấp dẫn sự chú ý của những dân chúng khác, tất cả đều đứng dậy, hét lên chạy về phía Lâu Thù Lâm, khi căn phòng vốn đang đóng cửa nghe thấy tiếng hét, họ lần lượt mở cửa ra.

"Thất vương gia, ngài tới rồi"

"Thất vương gia, xin hãy cứu chúng ta, ta không muốn chết"

"Thất vương gia, ngài sẽ cứu Nghi Lâm của chúng ta phải không? Thất vương gia…"

Nhìn thấy Lâu Thù Lâm hơi cau mày, Cao Tiêu Hiền cũng sợ mọi người sẽ quá kích động mà trọc giận Lâu Thù Lâm, nên nhanh chóng sai binh lính Nghi Lâm ngăn bá tánh lại.

"Mọi người, xin hãy yên lặng. Vương gia đường xa mệt nhọc, vừa mới tới Nghi Lâm, trước tiên để vương gia bọn họ nghỉ tạm nghỉ tạm đã!” Cao Tiêu Hiền hét lớn.

Diệp Mộ Sanh đưa tay ra, chọc vào eo Lâu Thù Lâm trong bóng tối, nhắc nhở: “Nói vài câu, trấn an bá tánh.”

Bị người bá tánh Nghi Lâm nhìn với ánh mắt mong đợi, Lâu Thù Lâm liếc nhìn đống củi cháy ở phía xa và đứa trẻ vẫn đang khóc đang được mẫu thân bế, rồi đưa mắt nhìn về phía khuôn mặt ôn hòa của Diệp Mộ Sanh... Trái tim lạnh băng cũng bắt đầu dao động.

Khi biết tin ông ngoại qua đời, hắn cũng khóc giống như đứa trẻ kia, muốn đi tìm ông ngoại, chính Từ Lục là người luôn ôm hắn vào lòng, hắn mới không gây ra chuyện gì.

Dù tàn nhẫn nhưng hắn vẫn có chút đồng cảm với những bá tánh vô tội ở Nghi Lâm, phải chịu đựng những thảm họa thiên nhiên, nếu không hắn đã không đồng ý đến Nghi Lâm nhanh như vậy.

Lâu Thù Lâm vỗ vỗ mu bàn tay của Diệp Mộ Sanh an ủi, lớn tiếng kiên quyết nói: “Bá tánh Nghi Lâm, đừng lo lắng, lần này bổn vương đến đây mang theo những vị ngự y y thuật cao mình, chắc chắn trị tận gốc ôn dịch, khiến Nghi Lâm trở lại dáng vẻ náo nhiệt yên bình vốn có!”
« Chương TrướcChương Tiếp »