Chương 357: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm ngoan độc ác Vương gia công

Chương 357

Ôn dịch khó trị, hoàng đế liền cho vài ngự y đi cùng Lâu Thù Lâm, nghĩ đến thêm một người sẽ thêm một phần khả năng, hơn nữa những vị ngự y đó cũng là người của Lâu Thù Lâm, vì vậy Lâu Thù Lâm cũng không từ chối.

Ngày hôm sau, khi mọi thứ đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, Lâu Thù Lâm dẫn theo Diệp Mộ Sanh và những người khác tiến tới thành Nghi Lâm, nơi bệnh dịch tràn lan.

Cuối cùng, cả nhóm phải mất hai ngày mới đến được Nghi Lâm, dọc đường đi, mấy vị ngự y đó cũng biết được quan hệ giữa Diệp Mộ Sanh với Lâu Thù Lâm.

Trước khi vào thành, Diệp Mộ Sanh đưa cho mọi người một viên thuốc phòng trừ bách bệnh, ngự y vừa nuốt viên thuốc vừa vuốt mông ngựa khen ngợi cậu, nhưng trong mắt vẫn có chút khinh thường.

Dù sao trong mắt bọn họ, Diệp Mộ Sanh cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, làm sao có thể so sánh được với bọn họ, những ngự y nắm giữ chức vụ chính thức trong triều đình. (?)

Không chút do dự, hắn nuốt viên thuốc trong miệng có vị ngọt mát sảng khoái, Lâu Thù Lâm nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh cảnh cáo: “Chúng ta vào thành nhìn xem, nếu thật sự không có biện pháp trị tận gốc, em cũng đừng cậy mạnh, ngoan ngoãn trở về kinh thành.”

“Được.” Diệp Mộ Sanh ngoan ngoãn gật đầu, vỗ vỗ mu bàn tay Lâu Thù Lâm an ủi, cười ôn hòa nói: “Chàng yên tâm.”

"Ta không yên tâm!" Lâu Thù Lâm lạnh lùng nói.

"..." Diệp Mộ Sanh bất đắc dĩ cười nói: "Nếu không yên tâm, vậy chàng liền đi theo ta. Đã đến Nghi Lâm, chúng ta không thể cứ như vậy quay về."

Lâu Thù Lâm mím môi, nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh vài giây, sau đó kéo cậu hướng về phía cửa thành: "Đi thôi, vào thành."

Huyện nha nhận được ý chỉ, quan chức địa phương Cao Tiêu Hiền và những người khác đã chờ từ lâu nhìn thấy Lâu Thù Lâm đến liền vội vàng đến chào đón.

“Hạ quan tham kiến thất vương gia!”

“Miễn lễ.” Lâu Thù Lâm phất phất tay, ý bảo đám người Cao Tiêu Hiền đang quỳ đứng dậy.

“Để hạ quan dẫn vương gia vào thành.” Cao Tiêu Hiền đứng lên, cung kính nói: “Vương gia mời đi lối này.”

Trong thành Nghi Lâm, tử khí bao trùm, tiếng khóc không ngừng vang lên, Diệp Mộ Sanh liếc nhìn bốn phía, đôi lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại.

"Loại bệnh dịch này đã gϊếŧ chết rất nhiều người." Cao Tiêu Hiền trên mặt tiếc nuối thở dài: " Hạ quan đã hạ lệnh cho người phong tỏa thành. Chờ đợi nhiều ngày cuối cùng triều đình cũng đã đến. Hy vọng Thất Vương gia ngài có thể giải quyết bệnh dịch này. Không biết thất vương gia có đưa đại phu tới?”

Bởi vì hộp thuốc của Diệp Mộ Sanh được Phất Liễu cõng trên lưng nên khi Cao Tiêu Hiền nói điều này, anh ta chuyển sự chú ý sang Phất Liễu mặt không biểu tình và những vị ngự y đi theo hắn ta.

“Bổn vương sẽ cố gắng hết sức.” Lâu Thù Lâm gật đầu, nói với Diệp Mộ Sanh ở bên cạnh: “Nếu có thắc mắc gì thì cứ hỏi anh ta.”

Cao Tiêu Hiền sau đó rời mắt khỏi Phất Liễu, nhìn Lâu Thù Lâm, người mặc bộ bạch y với khuôn mặt xinh đẹp, trong lòng tức khắc khϊếp sợ.

Người này vô cùng xinh đẹp nhưng lại có dáng vẻ bệnh tật, vậy mà lại là đại phu, anh ta còn tưởng rằng đây là nam sủng thất vương gia mang tới!

"Cao đại nhân, xin hãy kể chi tiết cho ta và những người khác về trận dịch này." Diệp Mộ Sanh mỉm cười, nhàn nhạt nói, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy những bá tánh Nghi Lâm, trong đôi mắt đào hoa xoẹt qua một tia lo lắng.

Sau đó, Cao Tiêu Hiền một bên dẫn đường, một bên tỉ mỉ kể lại chuyện ôn dịch cho Diệp Mộ Sanh và những vị ngự y nghe.

Đột nhiên, tất cả mọi người đều bị thu hút bởi tiếng khóc thót tim trước mặt, đều ngẩng đầu lên nhìn.

Trước mặt có hơn chục thi thể quấn trong chiếu trúc, bày ở một khoảng trống, giữa khoảng trống có mấy quan binh đang đặt củi, dường như đang chuẩn bị đi hỏa táng thi thể.

Còn bên ngoài bãi đất trống, một số ngườ bị quan binh chặn đường đang quỳ trên mặt đất, kêu la đau đớn.