Chương 356: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm ngoan độc ác Vương gia công

Chương 356

Diệp Mộ Sanh mím môi, trong đôi mắt đào hoa hiện lên một tia bất lực, đang định trả lời thì cửa dược phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Lâu Thù Lâm còn chưa thay quan phục, dáng người cao lớn, dung mạo xuất chúng, đôi mắt đen tuyền mang theo vẻ kiêu ngạo tự nhiên, nhưng trong ánh mắt giống như hồ băng lại tràn đầy bất mãn: “Phất Liễu, ngươi rất nhàn rỗi sao?”

Phất Liễu sợ đến mức muỗng dược trong tay run lên, vội vàng quỳ xuống, nghiêm mặt nói: "Vương gia, thuộc hạ biết sai rồi."

Lẽ ra hắn ta không nên can thiệp vào chuyện riêng tư của hai người họ, càng không nên nói là Vương gia ức hϊếp công tử, bây giờ lại bị bắt, hắn ta phải làm gì bây giờ?

Hắn ta nhớ rõ ngày đó mình đã ở bên ngoài phòng Vương gia nghe trộm, ngày hôm sau hắn ta bị vương gia sai làm một việc vừa khó khăn lại phiền toái.

Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng có thể làm liên lụy đến đối thủ một mất một còn, Tự Phong, người cùng hắn ta trực đêm, cũng đi chạy việc với mình, hắn ta liền cảm thấy vui vẻ!

“Biết sai rồi?” Lâu Thù Lâm cười lạnh nói: “Ta nghĩ chuyện lần trước vẫn chưa đủ để ngươi nhớ kỹ.”

Nghe được giọng điệu u ám của Lâu Thù Lâm, Phất Liễu toát mồ hôi lạnh, chết tiệt, tâm trạng Vương gia vốn không tốt, bây giờ lại chọc tức ngài ấy, lần này nhất định sẽ rất thảm…

Mỹ nhân công tử, mỹ nhân công tử mau cứu hắn ta đi!

Công tử xinh đẹp…

"Được rồi." Diệp Mộ Sanh tựa hồ nghe được lời kêu gọi trong lòng Phất Liễu, cậu thả dược liệu xuống, bước tới đứng trước mặt Phất Liễu, đối diện với ánh mắt của Lâu Thù Lâm: "Phất Liễu cũng là vì lo lắng cho chúng ta."

Mặc dù sắc mặt của Lâu Thù Lâm càng trở nên tồi tệ hơn, Phất Liễu, người đang quỳ trên mặt đất, thở phào nhẹ nhõm, mỹ nhân công tử vẫn là tốt nhất.

Lâu Thù Lâm cuối cùng cũng cho Phất Liễu đi, nhưng giọng điệu lại lộ ra bất mãn: "Ra ngoài, lần sau đừng làm như vậy."

Vì chuyện của Nghi Lâm mà cậu bơ hắn, cuối cùng cậu cũng để ý đến hắn, lại là vì cầu tình cho Phất Liễu!

Nếu biết sớm hơn thì hắn đã không thỉnh cầu tên Hoàng đế chết tiệt đó chuyện kia!

"Tuân lệnh, thuộc hạ xin cáo lui." Nói xong, Phất Liễu nhanh chóng rời khỏi bầu không khí quỷ dị trong dược phòng.

Trong dược phòng chỉ còn lại Lâu Thù Lâm và Diệp Mộ Sanh, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhưng không ai lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Cuối cùng, người bị đánh bại đầu tiên vẫn là Lâu Thù Lâm: "Em thực sự muốn đi nghi Lâm?"

Diệp Mộ Sanh gật đầu, hơi nhướng mày, cười nói: “Như thế nào? Chàng nguyện ý cho ta đi?"

Nhìn thấy mỹ nhân mỉm cười, Lâu Thù Lâm trong lòng yên lặng thở dài, nói: "Hôm nay khi thượng triều, ta thỉnh cầu hoàng đế hạ lệnh, tình nguyện đi Nghi Lâm hỗ trợ. Sáng sớm mai chúng ta sẽ xuất phát."

“Cám ơn.” Diệp Mộ Sanh cong lên khóe môi, trong đôi mắt đào hoa hiện lên ý cười, xem ra chiến tranh lạnh quả nhiên có hiệu quả.

“Chỉ cần một lời cảm ơn là xong?” Lâu Thù Lâm mặt đen lại, nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh, trên mặt mang theo ý cười.

“Vậy chàng muốn như thế nào?” Diệp Mộ Sanh hỏi.

Bây giờ vẫn còn là sáng sớm, Lâu Thù Lâm sẽ không muốn cậu chủ động làm chuyện đó để cảm ơn đâu phải không?

Ai ngờ, Lâu Thù Lâm chỉ nói: “Ôm ta đi.”

"..." Diệp Mộ Sanh bất đắc dĩ cười, dang rộng hai tay ôm lấy Lâu Thù Lâm cao lớn.

Ngửi được mùi hương thoang thoảng của thảo dược trên người Diệp Mộ Sanh, đôi lông mày nhíu lại của Lâu Thù Lâm rốt cuộc cũng thả lỏng, nhưng dường như vẫn có chút không hài lòng, lại nói: “Hôn ta.”

“...” Ngẩng mắt lên, Diệp Mộ Sanh nhìn Lâu Thư Lâm đang nghiêm túc muốn mình hôn, cong cong môi nhưng không hề động đậy.

Ôm ôm hôn hôn?

Cậu có nên nâng nó lên cao nữa không?

Nhưng cậu không đủ sức nâng cơ thể Lâu Thù Lâm. ( :v ?? )

Thấy Diệp Mộ Sanh một lúc lâu cũng chưa hôn mình, mà chỉ nhìn chằm chằm hắn mỉm cười, Lâu Thù Lâm nhướng mày bình tĩnh lặp lại: "Hôn ta."

“Được, ta hôn chàng.” Đôi mắt đào hoa của Diệp Mộ Sanh lóe lên sự dịu dàng như nước, cậu kiễng chân hôn lên môi Lâu Thù Lâm.

Ngay lập tức, Lâu Thù Lâm ôm lấy Diệp Mộ Sanh và ấn cậu xuống bàn, khiến nụ hôn sâu hơn.