Chương 355: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm ngoan độc ác Vương gia công

Chương 355

Vì Lâu Thù Lâm không đồng ý chuyện Diệp Mộ Sanh tới Nghi Lâm. Diệp Mộ Sanh liền đối với Lâu Thù Lâm rất lạnh nhạt, cậu cả ngày ở trong dược phòng đùa nghịch với thảo dược, căn bản không để ý đến Lâu Thù Lâm.

Buổi tối, Lâu Thù Lâm nhìn Diệp Mộ Sanh yên lặng thu mình vào trong góc giường, sắc mặt lạnh lùng thổi tắt đèn rồi cũng leo lên giường.

Trước kia mỗi buổi tối Diệp Mộ Sanh đều chủ động ôm hắn đi ngủ, nhưng hôm nay không chỉ ban ngày lạnh lùng với hắn, buổi tối còn không chịu ôm hắn ngủ, điều này khiến trong lòng Lâu Thù Lâm rất buồn bức, hắn nằm nghiêng ngủ ở sườn bên ngoài, không để ý tới Diệp Mộ Sanh.

Lâu Thù Lâm căn bản không có buồn ngủ, sắc mặt âm trầm, bàn tay bên cạnh nắm chặt thành nắm đấm.

Phía sau cũng không có truyền đến tiếng hít thở đều đều, Lâu Thù Lâm biết Diệp Mộ Sanh cũng không có ngủ, chỉ là hắn không muốn chủ động để ý đến cậu mà thôi.

Hừ, hắn còn không phải là muốn tốt cho cậu sao, vậy mà còn tức giận!

Không để ý tới hắn, thì không để ý, hắn cũng lười để ý tới người này!

Xem hai người bọn họ ai kiên trì được lâu hơn!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, màn đêm dần dần buông xuống, phía sau từ sớm đã truyền đến tiếng thở đều đặn, nhưng Lâu Thù Lâm vẫn như cũ tâm phiền ý loạn không ngủ được.

Đột nhiên, Lâu Thù Lâm nghe được tiếng xoay người rất nhỏ, sau đó một thân thể ấm áp áp vào lưng hắn, bàn tay ai đó vòng qua eo hắn.

Thân thể Lâu Thù Lâm bỗng nhiên cứng đờ, hắn nắm chặt nắm tay, mở mắt ra, đôi mắt đen sắc bén sâu thẳm, trong lòng bắt đầu dao động.

Người này rõ ràng đang ngủ, lúc tỉnh cũng không muốn ôm hắn, nhưng khi ngủ say, lại vô thức xoay người ôm lấy hắn…

Hắn trong lòng người này chắc chắn cũng có chút phân lượng.

Lâu Thù Lâm sửng sốt, cẩn thận xoay người lại, khi ánh mắt chạm vào khuôn mặt đang điềm tĩnh ngủ say của Diệp Mộ Sanh, sự buồn bực tức giận trong lòng dần dần biến mất, chỉ còn lại một chút bất lực.

"Ta nên làm gì với em đây?" Lâu Thù Lâm nhẹ nhàng thở dài, đặt lòng bàn tay lên đầu Diệp Mộ Sanh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại, giọng điệu bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự sủng nịnh không thể che giấu.

Ngày hôm sau, khi Diệp Mộ Sanh tỉnh lại, người bên cạnh cậu đã không còn nữa, Lâu Thù Lâm từ rất sớm đã ăn mặc chỉnh tề đi thượng triều.

Diệp Mộ Sanh tắm rửa xong, mặc một bộ cẩm y màu xanh lơ, dùng ngọc quan tùy ý buộc tóc lên, sau đó đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Một mình ăn xong bữa sáng, Diệp Mộ Sanh đi lấy dược liệu.

Phất Liễu, người bị an bài làm ám vệ kiêm thêm sai vặt của Diệp Mộ Sanh, một bên thì nghiền thảo dược, một bên thì dùng dư quang trộm đánh giá Diệp Mộ Sanh.

Lại bắt gặp ánh mắt của Phất Liễu, nhìn thấy vẻ mặt của Phất Liễu đột nhiên trở nên nghiêm túc, Diệp Mộ Sanh không khỏi cong môi, nhẹ nhàng mỉm cười.

Diệp Mộ Sanh không nghiêm nghị và âm trầm như Lâu Thù Lâm, nhìn thấy Diệp Mộ Sanh mỉm cười, Phất Liễu không còn vẻ mặt ủ rũ nữa, không khỏi cong môi cười: "Công tử, cuối cùng thì ngài cũng chịu cười."

“Hôm qua công tử và Vương gia đều rất lạ, vương gia vốn dĩ chính là âm trầm lạnh lùng cũng không phải là chuyện kỳ quái, nhưng công tử ôn nhu như nước cũng trở nên lạnh như băng.

Bất quá, mỹ nhân thì vẫn là mỹ nhân!

Khi không cười lặng lẽ ngồi một bên chính là cảnh đẹp ý vui, nhưng khi cười rộ lên thì càng thêm động lòng người.

Diệp Mộ Sanh bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Mau nghiền nát lá cây dâu tằm đi, sau này ta sẽ dùng."

“Tuân lệnh.” Phất Liễu gật đầu, thận trọng liếc nhìn Diệp Mộ Sanh, thăm dò hỏi: “Công tử, ngài và Vương gia cãi nhau sao?”

Nếu không phải cãi nhau thì tại sao cả hai lại lạnh lùng như vậy, ai làm chuyện của người đấy, không quan tâm đến đối phương.

Nhưng vì sao bọn họ lại cãi nhau?

Chắc là không phải vì chuyện phòng the đi?