Chương 354: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm ngoan độc ác Vương gia công

Chương 354

Ba ngàn sợi tóc đen vương vãi trên giường, Diệp Mộ Sanh không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâu Thù Lâm cởi bỏ từng lớp y phục của mình.

"Cho nên ngài muốn dùng phương pháp này để nhắc nhở ta, cho ta biết ta chỉ là một kẻ làm ấm giường?" Diệp Mộ Sanh nhướng mày, khóe miệng hiện lên một nụ cười như có như không đầy quyến rũ.

“Làm ấm giường là một trong những trách nhiệm của em.” Hắn cầm một lọn tóc của Diệp Mộ Sanh, kẹp nó giữa các ngón tay, Lâu Thù Lâm cởϊ áσ trong của Diệp Mộ Sanh, nói: “Em là thê tử của ta, trách nhiệm quan trọng nhất chính là sống tốt vì ta, đừng làm những việc không nguy hiểm.”

"Chàng không muốn mất ta, ta cũng không muốn mất chàng. Tương tự như vậy, bá tánh Nghi Lâm cũng không muốn nhìn thấy người thân của mình ra đi. Cảm giác trơ mắt nhìn người thân ra đi, rất khó chịu." Diệp Mộ Sanh tiếp tục thuyết phục: “Bây giờ Nghi Lâm đã xảy ra chuyện gì, dân chúng hy vọng triều đình sẽ phái người đến đó, đây không phải là cơ hội tốt để chiếm lấy lòng dân hay sao?”

Chuyện ôn dịch xảy ra ở Nghi Lâm hiện tại đã trở thành một vấn đề lớn, mọi người dường như rất thất vọng với triều đình, nếu cậu và Lâu Thù Lâm giải quyết chuyện này, Lâu Thù Lâm nhất định sẽ chiếm được dân tâm.

Nước có thể chở thuyền nhưng cũng có thể lật thuyền, quan trọng nhất vẫn là dân tâm.

Lâu Thù Lâm nghe vậy, động tác dừng lại, hắn nghĩ đến ông ngoại, người duy nhất yêu thương hắn, đôi mắt đen láy sắc bén càng trở nên sâu thẳm.

Nhìn vào mắt Lâu Thù Lâm, Diệp Mộ Sanh nhìn thấy một tia hy vọng, nói: "Ta sẽ cẩn thận, nếu không sẽ làm chính mình bị thương."

Lâu Thù Lâm đè nén cảm xúc trong mắt, giải huyệt cho Diệp Mộ Sanh, khàn giọng nói: "Hầu hạ ta cho tốt."

“Chàng thoải mái, sẽ đồng ý cùng ta đi sao?” Diệp Mộ Sanh vươn tay ra, vòng tay qua cổ Lâu Thù Lâm, hỏi.

Lâu Thù Lâm không trả lời, cúi đầu hôn lên môi Diệp Mộ Sanh, ngay sau đó là cảnh xuân vô hạn, rêи ɾỉ liên tục…

Với khuôn ngực trắng nõn và hai quả anh đào mang theo màu hồng nhuận, Diệp Mộ Sanh tự mình nâng người lên đưa tới trước mặt đến gần môi Lâu Thù Lâm, một giọng nói ngọt ngào tràn ra từ môi cậu.

Lâu Thù Lâm không phụ sự kỳ vọng của mỹ nhân, tuy sắc mặt lạnh lùng nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.

Cảm giác được mỹ nhân bị chính mình ép tới thở không nổi, Lâu Thù Lâm thay đổi tư thế, xoay người, để Diệp Mộ Sanh ngồi lên trên người mình.

Mặc dù trầm mê trong sung sướиɠ, nhưng đôi mắt đen của Lâu Thù Lâm vẫn rất trong trẻo, chăm chú nhìn gương mặt hồng nhuận của tiểu mỹ nhân, trong mắt hiện lên sự do dự rối rắm.

Tương tự, lúc này Diệp Mộ Sanh cũng rất tỉnh táo, thấy Lâu Thù Lâm có chút lơ đãng, cậu càng nỗ lực hầu hạ Lâu Thù Lâm.

Dần dần thể lực của Diệp Mộ Sanh không thể chống đỡ thêm nữa, đôi mắt phủ đầy hơi nước mơ hồ nhìn Lâu Thù Lâm: "Ta muốn đi NghI Lâm."

Lâu Thù Lâm trầm mặc một lát, sau đó mới lau nước mắt trên khóe mắt Diệp Mộ Sanh nói: “Em không được phép đi.”

Diệp Mộ Sanh nghe được lời này, mở to đôi mắt ngấn nước, tức giận nói: "Nhưng rõ ràng là chàng..."

Hắn còn chưa nói xong, Lâu Thù Lâm đã ngắt lời: "Ta chỉ là yêu cầu em hầu hạ ta cho tốt, chứ không có đồng ý chuyện em hầu ta ta tốt thì ta sẽ cho em đi."

“Khụ khụ…” Diệp Mộ Sanh đột nhiên che miệng, cụp mi xuống, khó chịu ho khan.

Tốt lắm, Lâu Thù Lâm còn học được cách trọc cậu…

Lâu Thù Lâm thở dài, đỡ Diệp Mộ Sanh dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng mịn màng của cậu, bất đắc dĩ nói: “Em lo lắng cho bá tánh Nghi Lâm, ta sẽ sai người đưa đại phu giỏi nhất kinh thành đến Nghi Lâm để giải quyết vấn đề. Y thuật dù tốt đến đâu cũng chỉ dựa vào sách y để tự học, trình độ cũng không bằng những đại phu đó. Hơn nữa, sức khỏe em không tốt, cũng đừng xem náo nhiệt."

"Hừ." Diệp Mộ Sanh hừ lạnh một tiếng, sau đó nằm ở trong ngực Lâu Thù Lâm ngất đi.

Nhìn xuống khuôn mặt đang say ngủ của Diệp Mộ Sanh, Lâu Thù Lâm sờ lên ngọn tóc của cậu thở dài: “Chẳng lẽ em định dùng cơ thể này đi chịu chết sao?”