Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 353: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm ngoan độc ác Vương gia công

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 353

“Không đi.” Lâu Thù Lâm vẫn không chịu đồng ý.

Dù sao cũng ở trong phòng, xung quanh không có ai nên Diệp Mộ Sanh đứng dậy, ngồi vào trong lòng Lâu Thù Lâm, vòng tay ôm cổ Lâu Thù Lâm, dùng lòng bàn tay trắng nõn thon dài véo cằm hắn.

Đưa mặt kề sát Lâu Thù Lâm, trong mắt Diệp Mộ Sanh đầy khẩn cầu hỏi: “Chàng bằng lòng nhìn thấy nhiều bá tánh vô tội như vậy lần lượt nhiễm bệnh rồi chết sao? Họ cũng có người thân, người yêu của riêng mình, có những thứ mà họ quan tâm, họ cũng sợ hãi cái chết.”

Lâu Thù Lâm dừng một chút, hơi mím môi mỏng, đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lùng nói: “Cái này chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo, cũng chưa chắc em có thể chế ra thuốc giải.”

“Có chế được hay không phải thử mới biết được.” Đầu ngón tay của Diệp Mộ Sanh lướt qua môi Lâu Thù Lâm, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt hắn, cười nói: “Cũng giống như chàng và ta, nếu không thử, thì sao biết được nam nhân với nam nhân cũng có thể sung sướиɠ như vậy."

"Hai người không thể so sánh được." Nói xong, Lâu Thù Lâm thấy Diệp Mộ Sanh còn đang định nói thêm, dư quang nhìn lướt qua ngoài cửa, nói: "Đồ ăn mang lên rồi."

Nghe vậy, Diệp Mộ Sanh bình tĩnh buông Lâu Thù Lâm ra, vén bạch y lên, rời khỏi vòng tay ấm áp của Lâu Thù Lâm, quay về chỗ ngồi ngồi xuống.

Sau khi người đưa đồ ăn rời đi, Diệp Mộ Sanh lại ngồi vào trong ngực Lâu Thù Lâm, nhưng dù cậu nói như thế nào, Lâu Thù Lâm vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng không chịu cho cậu đi.

“Nếu chàng không muốn cho ta đi thì ta cũng không cầu chàng nữa.” Dần dần, sắc mặt Diệp Mộ Sanh lạnh lùng, đứng dậy trở về chỗ ngồi, cầm đũa chuẩn bị ăn.

Lâu Thù Lâm sắc mặt không tốt, nhưng vẫn gắp đồ ăn cho vào bát của Diệp Mộ Sanh, mặt không biểu tình nói: “Thử cái này đi.”

Nhìn thấy Diệp Mộ Sanh không để ý đến hắn, cũng không ăn đồ ăn mà hắn gắp, sắc mặt Lâu Thù Lâm càng thêm u ám.

Hắn lại gắp thêm đồ ăn cho Diệp Mộ Sanh, nhưng Diệp Mộ Sanh vẫn không để ý đến hắn, Lâu Thù Lâm tức giận ném đũa xuống bàn: “Ta không cho em đi, là vì muốn tốt cho em, bọn họ có người bọn họ quan tâm, ta cũng có người ta quan tâm, ta chỉ muốn em bình an không có việc gì."

Người này vốn đã yếu ớt, lỡ như không cẩn thận bị nhiễm ôn dịch, khiến chính mình cũng bị liên lụy thì phải sao?

Diệp Mộ Sanh cũng để đũa xuống, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lâu Thù Lâm, cười bình tĩnh nói: “Ừm, ta biết rồi. Cho nên nếu Vương gia không cho ta đi, thì ta cũng không đi nữa.”

Miệng cậu thì nói như vậy, nhưng Diệp Mộ Sanh thậm chí còn gọi hắn là Vương gia. Lâu Thù Lâm cũng không ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra Diệp Mộ Sanh có chút không vui.

Lâu Thù Lâm âm thầm nghiến răng nghiến lợi, không đi? Hắn thấy rõ ràng người này vẫn rất muốn đi!

"Vương gia, mau dùng bữa, thức ăn đã nguội rồi." Diệp Mộ Sanh vừa nói vừa gắp đồ ăn vào bát Lâu Thù Lâm.

Nhưng Lâu Thù Lâm cũng giận dỗi, Diệp Mộ Sanh không ăn đồ hắn gắp, hắn cũng không ăn đồ mà Diệp Mộ Sanh gắp.

Hai người cứ như vậy giằng co, Lâu Thù Lâm cảm thấy món ngon trong miệng cũng trở nên vô vị, không bằng quả dại trên núi.

Sau khi ăn qua loa một chút, Lâu Thù Lâm định ôm Diệp Mộ Sanh dùng khinh công để quay về, nhưng Diệp Mộ Sanh lại đẩy hắn ra, nói rằng cậu có chân và có thể tự đi về.

Cuối cùng, Lâu Thù Lâm trực tiếp điểm huyệt Diệp Mộ Sanh, dùng khinh công, cưỡng ép đưa cậu về phủ.

Tuy rằng trong lòng không thoải mái, tức giận, nhưng Lâu Thù Lâm vẫn nhẹ nhàng đặt Diệp Mộ Sanh lên giường, sau đó ném giỏ tre trên lưng sang một bên rồi leo lên giường.

Lâu Thù Lâm cởi thắt lưng của mình, lạnh lùng nói: "Ta làm điều này vì muốn tốt cho em, em lại vì việc ở Nghi Lâm mà tức giận với ta. Em quên mất thân phận của mình rồi phải không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »