Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 352: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm ngoan độc ác Vương gia công

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 352

Lâu Thù Lâm gật đầu đáp: “Sáng nay lúc ta lên triều, có người đã nhắc tới chuyện này, nghe nói có rất nhiều người chết, Nghi Lâm bị phong tỏa, trong triều không có người chịu đi giải quyết, dù sao cũng là ôn dịch, nếu lây nhiễm thì chính là đi vào đường cùng, cho nên họ nói chuyện này để hôm khác bàn.”

"Chàng có sợ không?" Diệp Mộ Sanh hỏi.

Vừa rồi cậu nghe thấy mọi người thảo luận chuyện này ở sảnh chính ở tầng dưới, liền nhớ tới ôn dịch Nghi Lâm.

Chuyện này không có quan hệ gì với nhân vật chính, cốt truyện nguyên bản không có đề cập quá chi tiết, cũng không có nói ra thời điểm cụ thể xảy ra ôn dịch.

Chỉ là ôn dịch thiếu chút nữa phá hủy cả một thành Nghi Lâm, một vị thần y đã nghe tin và đặc biệt đến đất nước này để giải quyết ôn dịch.

Vị thần y này là bạn tốt của sư phụ nữ chính, ôn dịch ở Nghi Lâm chính là nguyên nhân khiến y đến đất nước này, bằng không y đã không tình cờ gặp được nữ chính bị Lâu Thù Lâm đánh trọng thương.

“Sợ.” Lâu Thù Lâm nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh nói: “Bị lây nhiễm ôn dịch đồng nghĩa với cái chết.”

Hắn còn chưa đem những người đó giẫm dưới chân, hắn làm sao có thể không sợ chết, hơn nữa bây giờ hắn còn có người quan trọng, đương nhiên phải giữ mạng.

Diệp Mộ Sanh im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Ta muốn đi thử xem.”

Cậu không ngờ rằng ôn dịch lại xảy ra nhanh như vậy, tính toán thời gian thì thần y vẫn còn hai tháng nữa mới đến, trong hai tháng này, ôn dịch sẽ lây lan rất nhanh, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết.

Lâu Thù Lâm nghe vậy, lo lắng nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh, cau mày trầm giọng nói: "Em không phải Bồ Tát, cho nên không được phép đi.Ta sợ chết, nhưng ta càng sợ mất em.”

"Không nhất định sẽ chết. Chỉ cần cẩn thận một chút, không bị nhiễm ôn dịch thì không có việc gì. Ta không muốn nhìn thấy những bá tánh đó cứ như vậy chết đi. Ta muốn thử xem liệu mình có thể nghiên cứu được ra loại thuốc trị tận gốc ôn dịch hay không?" Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng đặt tay bao lấy mu bàn tay Lâu Thù Lâm, ôn nhu nói: "Mà một khi chúng ta giải quyết được ôn dịch ở Nghi Lâm, chàng sẽ chiếm được lòng dân."

“Ta không cần mọi dân tâm.” Lâu Thù Lâm vẫn giữ sắc mặt âm trầm, trong đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy bóng tối: “Ta chỉ cần em bình an vô sự.”

Vốn dĩ hắn dự định sẽ đoạt vị, làm một hôn quân tùy tâm sở dục, lấy được lòng dân thì có tác dụng gì?

Diệp Mộ Sanh trong lòng ấm áp, nhưng vẫn không hề dao động quyết tâm đi đến Nghi Lâm: “Không quan tâm đến dân tâm, chàng làm sao có thể lấy được sự tín nhiệm của người đó, làm sao lấy được vị trí kia?”

“Đoạt vị.” Lâu Thù Lâm nói: “Làm thế này sẽ đỡ phiền toái.”

Hắn mới không thèm lấy lòng dân, hắn sớm đã nghĩ kỹ rồi, trước thì làm bộ làm tịch một khoảng thời gian, sau đó đến gần những vị huynh đệ đó một là chết hai là phế, cuối cùng bức vua thoái vị.

Khiến cho người đó tận mắt chứng kiến, nhi tử mà ông ta từng khinh thường xem nhẹ, đạp bọn họ xuống dưới chân như thế nào.

“..." Diệp Mộ Sanh bất đắc dĩ: "Đừng như vậy được không?"

Một khi mưu cầu soán vị, Lâu Thù Lâm chắc chắn sẽ không thể chiếm sự tín nhiệm thần phục của các quan đại thần chứ đừng nói đến bá tánh.

"Không thể, trừ khi người đó sắp chết truyền ngôi cho ta." Lâu Thù Lâm cười khẩy: "Nhưng điều này là không thể. Người đó chưa bao giờ nghiêm túc nhìn đến ta. Thứ hắn thích chính là nhị Vương gia ôn nhu khiêm tốn Lâu Thù Trần.”

“Vậy chúng ta làm đại sự, để người đó nhìn chàng với con mắt khác.” Diệp Mộ Sanh nói.

“Làm chuyện đại sự? Chính là khi ta đoạt được ngôi vị thành công, người đó sẽ phải dùng con mắt khác nhìn ta, nhưng khi đó trong mắt ông ta có lẽ sẽ tràn đầy hận ý.” Nghĩ đến bộ dáng của hoàng đế lúc đó, Lâu Thù Lâm cảm thấy trong lòng rất sảng khoái!

Diệp Mộ Sanh bất đắc dĩ: “Đừng giả ngốc, ta đang nói về ôn dịch ở Nghi Lâm.”
« Chương TrướcChương Tiếp »