Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 351: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm ngoan độc ác Vương gia công

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 351

Lâu Thù Lâm hái quả dại về sau, hắn có chút do dự nhìn quả dại còn non trong tay rồi nói: "Em xác định muốn nếm thử sao?"

Thấy Diệp Mộ Sanh gật đầu, Lâu Thù Lâm lau quả dại trên người rồi đưa cho Diệp Mộ Sanh: “Nếu không ngon thì em có thể nhả ra.”

“Ừm.” Diệp Mộ Sanh đưa quả dại vào miệng, đôi môi hồng nhạt, bàn tay trắng nõn, trái rừng xanh mướt nhìn rất thích mắt.

Cùng lúc đó, Lâu Thù Lâm cũng lại quả dại, đưa vào miệng cắn một miếng, trong miệng tràn đầy đắng chát.

Lâu Thù Lâm khẽ cau mày, quay đầu nhìn Diệp Mộ Sanh, nhìn thấy Diệp Mộ Sanh vẻ mặt bình tĩnh cắn quả dại, không khỏi nói: "Em không thấy đắng sao?"

Diệp Mộ Sanh nuốt thịt quả trong miệng, quay đầu nhìn Lâu Thù Lâm, hơi cong môi cười nói: “Quả tuy đắng, nhưng lại có vị ngọt.”

Gió nhẹ thổi, lá cây xào xạc, Diệp Mộ Sanh mặt mày như hoạ, đôi mắt đào hoa long lanh, nhìn Lâu Thù Lâm cười lộ ra núm đồng tiền.

Vốn là một bức tranh rất đẹp, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm của Lâu Thù Lâm lại có nghi hoặc: “Quả đã đắng, thì sao có thể nói nó ngọt?”

Diệp Mộ Sanh mím môi không nói nên lời, đang định trả lời thì Lâu Thù Lâm đột nhiên cong lên khóe môi.

Ôm Diệp Mộ Sanh vào lòng, Lâu Thù Lâm nói: "Quả nhiên có em, dù có đắng đến mấy, ăn vào trong miệng đều là ngọt."

“A, đầu gỗ cuối cùng cũng thông suốt rồi.” Diệp Mộ Sanh ngước mắt lên đối diện với đôi mắt đen của Lâu Thù Lâm nói: “Há miệng.”

Lâu Thù Lâm nhướn mày ngoan ngoãn mở miệng. Người này muốn hôn hắn?

Không ngờ ngay lúc Lâu Thù Lâm đang chờ đợi một nụ hôn từ mỹ nhân, Diệp Mộ Sanh lại nhét quả dại vào miệng Lâu Thù Lâm cười nói: “Nếu chàng thấy ngọt thì cứ ăn hết đi.”

Lâu Thù Lâm: "..."

Hai người đi trên núi thêm một lúc, liền xuống núi trở về.

Dùng khinh công ôm Diệp Mộ Sanh trở về kinh thành, Lâu Thù Lâm không trực tiếp quay về vương phủ mà dừng chân trước một tửu lâu.

"Em mệt sao? Nếu không chúng ta tới Hương Ký lâu ăn nha? Hương Ký lâu đứng trên danh nghĩa của ta, là tửu lâu tốt nhất kinh thành.” Lâu Thù Lâm hỏi.

Diệp Mộ Sanh liếc nhìn Hương Ký lâu, cười nói: "Chàng không sợ bị người khác nhìn thấy sao? Hiện tại mọi người trong kinh thành đều đang đoán xem ai là người đã chuộc thân của ta."

“Không sao đâu.” Nói xong, Lâu Thù Lâm nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh.

“..." Diệp Mộ Sanh có chút phức tạp nhìn hai người nắm tay, do dự mấy giây, nhanh chóng rút tay lại, trước tiên đi vào Hương Ký lâu: "Vậy chúng ta đi thôi."

Nhìn bàn tay trống rỗng của mình, Lâu Thù cau mày, cậu đang quan tâm đến danh dự của hắn sao?

"Ngươi đã nghe tới chưa? Nghi lâm xuất hiện ôn dịch, chết không ít người.”

“Nghe nói triều đình không quan tâm chuyện này?"

“Người bình thường như chúng ta làm sao biết được chuyện triều đình nha!”

"Cũng đúng, chỉ tiếc cho bá tánh ở Nghi Lâm, đang tốt như vậy, không biết tại sao lại đột nhiên xảy ra ôn dịch?"

"Này, đó không phải là Thất hoàng tử sao? Tại sao còn cõng theo một cái giỏ tre?"

"Cô nương bên cạnh Thất Vương gia là ai? Nàng ấy thật xinh đẹp!”

Đại sảnh của tửu lâu vốn dĩ rất náo nhiệt, nhưng khi hai người vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của hầu hết thực khách, khiến nhà hàng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Lâu Thù Lâm sắc mặt âm trầm, lạnh lùng liếc nhìn, đám người nhanh chóng quay mặt đi, cúi đầu.

Trong phòng riêng, trước khi đồ ăn được bưng ra, Lâu Thù Lâm đã đuổi người phục vụ đi, tự mình rót trà cho Diệp Mộ Sanh, sau đó mới rót đầy cốc trà của mình.

Diệp Mộ Sanh nhấp một ngụm trà, nhìn Lâu Thù Lâm nói: “Ở Nghi Lâm đang có dịch bệnh?”
« Chương TrướcChương Tiếp »