Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 350: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm ngoan độc ác Vương gia công

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 350

Khi màn đêm buông xuống, vô số ngôi sao vây quanh vầng trăng rằm, bao phủ đại địa bằng một lớp ánh sáng dịu nhẹ và mờ ảo.

Phất Liễu mặc đồ ám vệ màu xanh lơ đậm, chán nản tuần tra cung điện.

Khi Phất Liễu tuần tra tới trước cửa phòng Lâu Thù Lâm, nghe thấy những tiếng thở hổn hển câu hồn người.

"Ưm a… chàng vào đi… ta không có việc gì…Ưm…"

"A… nhẹ chút… A Ưʍ..."

Phất Liễu vểnh tai lên, trên khuôn mặt bình tĩnh vốn có của hắn ta hiện lên một ý cười.

Này, Vương gia và công tử đang làm chuyện ngượng ngùng nha!

Còn rất kịch liệt!

Nhưng giọng nói của vị công tử này thực sự rất quyến rũ, khiến hắn ta ngứa ngáy, khó trách Vương gia vốn chưa từng gần gũi với nữ sắc lại không kiềm chế được.

Ngay lúc Phất Liễu mệt tâm cười hắc hắc mấy tiếng, nín thở, nhón chân lén lút tiến về phía trước vài bước, khi muốn nhìn trộm, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai Phất Liễu, Phất Liễu sợ đến mức suýt hét lên thành tiếng.

Phất Liễu quay lại nhìn thấy kẻ thù một mất một còn của mình Tự Phong, sắc mặt hắn ta lập tức tối sầm lại, nhưng nghĩ rằng đây là bên ngoài phòng của Vương gia nên hắn ta không dám chửi bới, chỉ nhìn chằm chằm vào Tự Phong với vẻ mặt không vui khi bị làm phiền.

"Ngươi đang tìm chết sao?" Tự Phong lạnh lùng trừng mắt, dùng sức kéo Phất Liễu đi.

Lúc này, trong phòng giường gỗ đang rung chuyển, Lâu Thù Lâm liếc mắt nhìn ra ngoài phòng, quay mặt đi, hôn lên môi Diệp Mộ Sanh.

Diệp Mộ Sanh không có võ công, cũng không biết có hai người ở ngoài nhà, gò má hơi ửng đỏ, ngón tay thon dài nắm lấy vai Lâu Thù Lâm, lông mi dài ướt đẫm nước mắt cụp xuống, cậu nhiệt tình đáp lại Lâu Thù Lâm.

Kể từ lần trải nghiệm đầu tiên, Lâu Thù Lâm cũng biết mình sau khi làm xong cần phải dọn dẹp, cuối cùng Diệp Mộ Sanh cũng không bị sốt như lần đầu.

Nghỉ ngơi một ngày, Lâu Thù Lâm cõng cái giỏ tre dẫn Diệp Mộ Sanh lên núi hái dược liệu.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Diệp Mộ Sanh liếc nhìn trong đám cỏ có đoá hoa màu tím tươi đẹp, cong cong môi, dừng bước chân.

Cổ đại chính là rất tốt, không khí trong lành, môi trường sinh thái không bị hủy hoại, đi lên trên núi tùy ý cũng có thể thấy được những dược liệu có ích.

Nhìn thấy Diệp Mộ Sanh cầm một cái cuốc nhỏ chuẩn bị đào thảo dược, Lâu Thù Lâm vội vàng cầm lấy cái cuốc nhỏ nói: "Để ta."

"Cẩn thận, loại cây này tên là Đoạn Tiêu, hoa không có độc, nhưng trên lá có gai nhỏ lại có độc, bị chích sẽ khiến toàn thân người co giật." Diệp Mộ Sanh dặn dò nói.

"...” Lâu Thù Lâm dừng việc đang làm, ngước mắt lên cau mày nói: "Em không có việc gì lại tìm cái thứ độc hại như vậy?"

“Chế độc, chơi.” Diệp Mộ Sanh đáp.

“Vạn nhất khiến mình trúng độc thì phải làm sao?" Lâu Thù Lâm không vui nói.

Chế độc? Chơi vui? Người này chính là rảnh rỗi sinh nông nỗi…

Diệp Mộ Sanh cười nói: “Yên tâm, ta sẽ cẩn thận, chế độc lúc nào cũng sẽ làm ra thuốc giải.”

Đối mặt với đôi mắt đang tràn đầy ý cười của Diệp Mộ Sanh, Lâu Thù Lâm cũng không đành lòng mắng cậu, liền cúi đầu im lặng đào thảo dược.

Sau khi đào Đoạn Tiêu ném vào giỏ tre phía sau, Lâu Thù Lâm đưa tay cho Diệp Mộ Sanh nói: “Đường núi khó đi, nắm tay ta.”

“Ừm.” Đưa tay cho Lâu Thù Lâm, đôi mắt đào hoa của Diệp Mộ Sanh không khỏi cong lên, cười nói.

Hai người đi một hồi, Diệp Mộ Sanh nhìn thấy dược liệu hữu dụng, Lâu Thù Lâm được giao nhiệm vụ đào lên, Lâu Thù Lâm thân là Vương gia cũng không hề phàn nàn, im lặng làm cu li.

“Muốn ăn quả dại không?” Lâu Thù Lâm nhìn về phía trước mặt một cái đại thụ đầy trái dại hỏi.

“Quả dại này hình như vẫn chưa chín hẳn, nhưng ta muốn ăn thử.” Diệp Mộ Sanh gật đầu: “Chàng đi hái mấy trái đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »