Chương 349: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm ngoan độc ác Vương gia công

Chương 349

Phồn Cẩm lâu bị uy hϊếp cũng không dám gây sự, ngày hôm đó dán một tờ thông báo nói rằng Mộ công tử đã được một quý nhân chuộc thân, buổi đấu giá tối nay đã bị hủy bỏ.

Điều này khiến cho đông đảo nam nhân hối hận một thời gian, sôi nổi suy đoán người quý nhân đó rốt cuộc là người phương nào.

Kể từ ngày đó, Diệp Mộ Sanh sống trong Vương phủ, cậu cũng nhận được đãi ngộ không kém gì Lâu Thù Lâm.

Diệp Mộ Sanh nói với Lâu Thù Lâm rằng cậu muốn học y thuật, mặt ngoài thì Lâu Thù Lâm trầm mặt không đồng ý, nhưng ngày hôm sau hắn lại mang cho Diệp Mộ Sanh châm bếp những thứ liên quan đến y thuật mà cậu cần.

Hơn nữa, Lâu Thù Lâm sợ Diệp Mộ Sanh học không tốt sẽ tự làm tổn thương chính mình, nên tiện tay tóm đến một vị đại phu thanh tú ôn hoà.

Diệp Mộ Sanh bất đắc dĩ, không thể tranh cãi với Lâu Thù Lâm, cũng không thể giải thích được y thuật của mình, vì thế dứt khoát làm bộ làm tịch đi theo vị đại phu học vài ngày.

Tuy nhiên, nhìn thì như đại phu đang dạy Diệp Mộ Sanh, nhưng thực tế chính Diệp Mộ Sanh là người tìm ra lỗi của đại phu, bất động thanh sắc dùng cách đặt câu hỏi để đại phu sửa lại lỗi.

Đại phu cũng không phải kẻ ngốc, ở cùng cậu mấy ngày, hắn ta mới nhận ra mỹ nhân mỏng manh yếu đuối trước mặt này, y thuật so với mình còn tốt hơn.

Trước khi rời đi, đại phu đặt hộp thuốc lên lưng mình, cảm kích nói: “Nhờ công tử mà mấy ngày nay kẻ hèn này được lợi không ít.”

"Tiên sinh nói đùa." Diệp Mộ Sanh lắc đầu cười nói: "Phải là Mộ Sanh là được lợi rất nhiều."

Rốt cuộc đã qua mấy đời, cậu đối với y thuật ít nhiều cũng bị quên đi, may được đại phu nhắc nhở.

Lâu Thù Lâm khoanh tay đứng một bên, nhìn thấy cảnh này sắc mặt âm trầm, hừ lạnh một tiếng: “Ha!”

Bộ dáng ghen tuông của Lâu Thù Lâm rất đáng yêu, Diệp Mộ Sanh bất lực mỉm cười và nhờ quản gia tiễn đại phu đi, sau đó bước tới nắm lấy tay Lâu Thù Lâm.

“Thế này liền ghen?” Đôi mắt đào hoa của Diệp Mộ Sanh dịu dàng như mùa xuân, hỏi.

Nhìn vẻ mặt âm trầm của Lâu Thù Lâm, không chịu hé răng, Diệp Mộ Sanh lại nói: “Ai là người mời đại phu? Ta đã nói không cần đại phu, nhưng chàng nhất quyết không chịu tin ta, khăng khăng muốn giữ đại phu lại, bây giờ lại ghen. Chàng đây không phải là tự làm chính mình khó chịu sao?”

“Bổn Vương cũng là lo lắng cho em.” Lâu Thù Lâm nhướng mày. Nếu không phải sợ người này sẽ tự làm mình bị thương, thì hắn làm sao có thể cho phép nam nhân khác dạy cậu y thuật.

Nghe thấy Lâu Thù Lâm bắt đầu xưng vương, Diệp Mộ Sanh cười lạnh nói: "Ta biết ngài lo lắng cho ta, vậy tối nay ta phải hảo hảo tạ ơn Vương gia thế nào?"

Vì sức khỏe không tốt, nên dù hai người thường xuyên hôn, ôm nhưng số lần họ làm chuyện kia chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lâu Thù Lâm nghe vậy, không hề tỏ ra vui mừng mà vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Diệp Mộ Sanh, cau mày: "Cơ thể của em thật sự không có cách nào chữa tận gốc sao?"

Mỗi một lần nhìn thấy người này ho khan, trong lòng hắn đều hoảng sợ, sợ chỉ cần mình không để ý một chút người này sẽ bỏ hắn mà đi.

Diệp Mộ Sanh lắc đầu, ôm Lâu Thù Lâm tựa đầu vào ngực hắn, nói: “Tuy rằng không thể chữa khỏi, nhưng ta có thể dùng thuốc điều trị thân thể, chàng không cần lo lắng.”

“Em cần loại dược liệu gì thì nói với ta, dù có là dược liệu trân quý gì ta cũng sẽ mang đến cho em.”

"Chuyện này cũng không cần dược liệu quý giá gì, nhưng ta muốn vào núi hái dược liệu. Khi nào rảnh rỗi, chàng có thể đi cùng ta được không?" Diệp Mộ Sanh hỏi.

"Ta lúc nào cũng rảnh." Lâu Thù Lâm đáp lời. Đối với người này, cho dù thật sự có việc gì, hắn cũng sẽ từ chối.

Diệp Mộ Sanh vốn là muốn ngày mai đi, nhưng lại nghĩ đến đêm nay phải lăn lộn, ngày mai hẳn là cậu sẽ không thể rời khỏi giường, thế là nói: "Ngày mốt thì sao?"

Lâu Thù Lâm nói: "Được."