Chương 348: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm ngoan độc ác Vương gia công

Chương 348

“Không phải thay đổi sở thích, mà là ta có sở thích của riêng mình.” Lâu Thù Lâm hừ lạnh một tiếng, mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâu Thù Trần nói: “Nhưng việc này không liên quan gì đến nhị ca.”

Lâu Thù Thần mím môi cười, đóng quạt lại nói: "Xin lỗi, là huynh nhiều truyện. Nếu Thất đệ có việc, cũng không cần phải tiễn, huynh có thể đi một mình.”

"Vậy Thất đệ liền cung kính không bằng tuân lệnh. Nhị ca đi thong thả." Lâu Thù Lâm nghe xong cũng không thèm để ý đến Lâu Thù Trần, mà trực tiếp nhận lấy cái khay từ tay nha hoàn, rồi nói với nha hoàn: “Ngươi đi tiễn Nhị Vương gia.”

“Dạ.” Nha hoàn gật đầu nói: “Nhị Vương gia, mời đi hướng này.”

“Thất đệ, cáo từ.” Lâu Thù Trần liếc nhìn mấy bộ thường phục, cười nói, sau đó cùng nha hoàn rời đi.

Lúc Lâu Thù Lâm trở về phòng, Diệp Mộ Sanh đã tỉnh, đang dựa lưng trên giường nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì.

Nhìn thấy Lâu Thù Lâm tới, Diệp Mộ Sanh ngước mắt, cong môi cười: “Vương gia.”

“Đây là y phục của em, em nhìn xem có thích hay không?” Lâu Thù Lâm nói: “Nếu em không thích, ta liền đem tú nương tới chỉnh sửa theo ý em.”

Hắn thật sự không dám khen tặng y phục của Phồn Cẩm Lâu, cho nên tối hôm qua khi quyết định đưa người này về phủ, hắn đã phái người đến lấy vài bộ xiêm y từ cửa tiệm tốt nhất kinh thành.”

Diệp Mộ Sanh nhìn y phục trên khay, nhẹ nhàng cười nói: “Không cần, chỉ cần là Vương gia đưa, ta đều thích.”

Lâu Thù Lâm trầm mặc một lát, đặt khay lên bàn, đi đến bên giường ngồi xuống, kéo chăn cho Diệp Mộ Sanh: “Trước mặt em ta cũng không có xưng Vương, em cũng không cần gọi ta là Vương gia, cứ trực tiếp gọi phu quân.”

Nghĩ đến việc nghe cánh môi phấn nộm nhẹ nhàng hé mở, gọi phu quân hết lần này đến lần khác với giọng nói râm ran, Lâu Thù Lâm liền cảm thấy rất tốt đẹp.

Đáng tiếc điều Lâu Thù Lâm kỳ vọng đã thất bại, tiểu mỹ nhân căn bản không muốn gọi.

Diệp Mộ Sanh nhướng mày từ chối: “Cảm ơn Vương gia đã ưu ái, nhưng xưng hô này có chút biệt nữu, tốt nhất là ta vẫn nên gọi ngài là Vương gia thôi.”

"..." Lâu Thù Lâm đối diện ánh mắt của Diệp Mộ Sanh, mím môi, cau mày.

Thấy Lâu Thù Lâm không vui, Diệp Mộ Sanh âm thầm thở dài, đứng dậy, đặt tay lên vai Lâu Thù Lâm, đến gần nói: “Khi xung quanh không có người, ta có thể gọi ngài là phu quân.”

“Vậy em gọi một tiếng cho cho ta nghe thử." Lâu Thù Lâm nghiêm túc nói.

Đôi mắt đào hoa của Diệp Mộ Sanh sáng lên, cậu nằm trên người Lâu Thù Lâm, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia, cố kéo dài âm cuối: “Phu quân.”

Lâu Thù Lâm hài lòng gật đầu, nói: "Lại gọi một tiếng."

“Phu quân.” Diệp Mộ Sanh lại nói.

"Ừm, gọi lại một tiếng." Lâu Thù Lâm nghiêm túc nói.

"Phu quân."

"Gọi lại."

"..." Diệp Mộ Sanh đứng dậy, bất đắc dĩ nhìn Lâu Thù Lâm, định dây dưa đến bao giờ?

"Nhìn ta chằm chằm làm gì? Tại sao lại không gọi nữa, ở đây không có người ngoài." Lâu Thù Lâm nâng cằm Diệp Mộ Sanh, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa làn da mềm mại dưới tay hắn.

“Ta đói.” Diệp Mộ Sanh đột nhiên nói.

Nghĩ tới sức khỏe Diệp Mộ Sanh không tốt, không thể nhịn đói, Lâu Thù Lâm cũng không làm loạn nữa, sờ sờ đầu Diệp Mộ Sanh nói: "Ta đã ra lệnh rồi, nhưng chúng ta còn phải đợi một lát mới có cơm."

Diệp Mộ Sanh cười nói: “ Nếu dùng bữa còn phải đợi một lát, vậy trước tiên Vương gia liền tự mình tới đút cho ta thì sao?”

"Đút cho em cái gì?" Lâu Thù Lâm nghi hoặc hỏi. Ở đây không có đồ ăn, làm sao hắn có thể đút cho người này ăn?

“Ngu ngốc.” Diệp Mộ Sanh thầm mắng, vòng tay qua cổ Lâu Thù Lâm, áp môi cậu vào đôi môi đang hé mở, chậm rãi đưa đầu lưỡi vào sâu trong đó.