Chương 347: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm ngoan độc ác Vương gia công

Chương 347

Trong ngực truyền tới tiếng hít thở đều đặn, Lâu Thù Lâm mở mắt ra, đôi mắt diều hâu sắc màu đen sâu thẳm lúc này lại tràn ngập sự dịu dàng.

Lúc này hắn không hề buồn ngủ chút nào, ngửi thấy thoang thoảng mùi thuốc bắc, bàn tay to lớn ôm lấy vòng eo thon gọn của Diệp Mộ Sanh, nhẹ nhàng tựa cằm lên đầu Diệp Mộ Sanh, khóe môi hơi nhếch lên, không khỏi lộ ra một tia ý cười.

Hắn có Vương phi…

Nếu như Diệp Mộ Sanh tỉnh lại, nhìn thấy mặt Lâu Thù Lâm, nhất định sẽ cười nhạo hắn.

Bởi vì gương mặt quanh năm âm trầm, nên khuôn mặt khi cười của Lâu Thù Lâm nhìn có chút cứng ngắc, ngốc nghếch.

Lâu Thù Lâm cứ như vậy không nói tiếng nào, lặng lẽ ôm Diệp Mộ Sanh cho đến khi có tiếng gõ cửa.

Lâu Thù Lâm không hài lòng nhìn về phía cửa, sau khi nghe được giọng nói trầm thấp đầy tang thương, hắn mím môi, nhẹ nhàng buông Diệp Mộ Sanh ra, xuống giường.

Mở cửa, Lâu Thù Lâm nhìn thấy một người nam nhân trung niên mặc y phục màu xám, vẻ mặt nghiêm túc đứng ngoài cửa.

“Từ thúc.” Lâu Thù Lâm đóng cửa lại, nhìn người nam nhân rồi gọi.

Từ Lục liếc nhìn gian phòng, cung kính hỏi: “Vương gia, nghe nói ngài mang một người nam nhân về nhà, vừa vặn hôm nay thân thể ngài không khỏe, không vào triều, chính là vì người trong phòng?”

Từ Lục là ám vệ mà lão tướng quân để lại cho Lâu Thù Lâm, Lâu Thù Lâm vẫn có chút kính trọng với Từ Lục, cho nên Lâu Thù Lâm cũng không tức giận trước giọng điệu chất vấn của Từ Lục.

“Cậu ấy là ý trung nhân của ta.” Lâu Thù Lâm lạnh lùng nói: “Nhưng Từ thúc yên tâm, bổn vương có chừng mực, sẽ không làm hỏng đại sự.”

"Vậy thì tốt." Từ Lục gật đầu nói: "Vương gia, xin ngài nhanh đi thay đồ đi. Nhị hoàng tử nghe nói ngài không khỏe liền đến phủ gặp ngài. Ngài ấy đang đợi ở đại sảnh."

Lâu Thù Lâm không vui cau mày, gật đầu rồi trở vào phòng thay bộ cẩm y màu đen bị nhăn.

Nhị hoàng tử tên là Lâu Thù Trần, là con của Hoàng hậu, tính cách ôn nhuận như ngọc, đối với người khác nho nhã lễ độ, là người có danh tiếng tốt nhất trong các Vương gia.

Mà người Lâu Thù Lâm không muốn gặp nhất chính là Lâu Thù Trần. Trong mắt hắn, Lâu Thù Trần chính là một kẻ xảo trá đến cực điểm.

Lâu Thù Trần đang đợi ở đại sảnh nhìn thấy Lâu Thù Lâm tới, vội vàng đặt tách trà xuống, đứng dậy đi tới chào hỏi, mỉm cười ôn hòa nói: “Thất đệ.”

“Nhị ca.” Lâu Thù Lâm mặt không biểu tình nói.

"Từ trước tới nay sức khỏe của Thất đệ đều luôn rất tốt, nhưng hôm nay đột nhiên thân thể lại không khỏe, điều này khiến ta thực sự lo lắng, này không, vừa mới hạ triều triều phục còn chưa cởi, ta liền đến vấn an Thất đệ.” Lâu Thù Trần một bên quan sát kỹ lưỡng sắc mặt của Lâu Thù Lâm, một bên nói: “Bây giờ thân thể của Thất đệ đã khá hơn chưa?”

"Tốt hơn nhiều, làm phiền Nhị ca quan tâm." Lâu Thù Lâm trong lòng cười lạnh, Lâu Thù Trần sẽ lo lắng hắn sao? Chắc là tới điều tra sự tình!

Hai người hàn huyên một phen, Lâu Thù Trần liền muốn rời đi rời đi.

Ngay lúc Lâu Thù Lâm đang tiễn Lâu Thù Trần đi, một nha hoàn cẩn thận bưng một cái khay đi tới.

Trên khay có vài bộ y phục sáng màu được gấp gọn gàng, trên cùng là một kiện màu trắng, tuy không nhìn thấy toàn bộ bộ y phục, nhưng ai có mắt nhìn đồ sẽ biết đây là loại vải dệt tốt nhất, có tiền cũng khó mà mua được.

Nha hoàn nhìn thấy hai người, vội vàng chào nói: “Nô tỳ tham kiến nhị Vương gia và thất Vương gia.”

Lâu Thù Lâm liếc nhìn y phục khẽ cau mày, trong khi Lâu Thù Trần mỉm cười đầy ẩn ý.

"Chất liệu thoạt nhìn rất tốt, tay nghề cũng tinh xảo, hẳn là không phải dành cho hạ nhân, nhưng Thất đệ không phải luôn mặc y phục màu tối sao?" Lâu Thù Trần mở ra chiếc quạt gấp trong tay, cười nói: “Hay là Thất đệ thay đổi sở thích rồi?”