Chương 346: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm ngoan độc ác Vương gia công

Chương 346

“Bề ngoài là nam sủng, nhưng trên thực tế lại là thê tử.” Trên mặt Lâu Thù Lâm xuất hiện nụ cười hiếm thấy: “So với việc nhìn thấy mẹ khóc, ta càng nguyện ý nhìn thấy em cười. Chỉ là ta của hiện tại, không có cách nào cho em danh phận.”

Việc muốn một tiểu quan làm thê tử của mình, quả thật nghe có vẻ hơi buồn cười.

Nhưng hắn không muốn nhìn thấy đôi mắt của cậu đẫm lệ, cũng không muốn người này rời đi.

Hắn từng nói giang sơn và mỹ nhân, đều sẽ là của hắn.

Nếu hắn không thích nữ nhân, chỉ duy nhất người trong ngực khiến hắn động tâm, muốn cậu thành thê tử của mình, có gì không thể?

Cho dù sau này thế nhân có mắng hắn hoang da^ʍ vô độ, vậy thì như thế nào?

Ai dám mắng hắn, hắn liền gϊếŧ!

Hắn chưa bao giờ là người tốt, cũng không có ý định làm một minh quân, hắn chỉ nghĩ tới đem những người từng khi dễ hắn, hung hăng mà đạp dưới chân!

Diệp Mộ Sanh sửng sốt một lát, trong đôi mắt đào hoa của cậu hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó cong môi cười nói: “Vậy ta sẽ đợi.”

“Thế này liền vui rồi?” Lâu Thù Lâm vừa nói vừa vén một lọn tóc trên trán của Diệp Mộ Sanh ra sau tai, sau đó vuốt ve mái tóc mượt mà của cậu.

“Ta đương nhiên là vui vẻ.” Một dòng nước ấm mạnh mẽ dâng lên trong lòng Diệp Mộ Sanh, cậu gật đầu, cảm giác bất đắc dĩ khó chịu trong lòng đều dần tiêu tán.

Tất cả chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu, cậu còn tưởng rằng phải mất một thời gian nữa Lâu Thù Lâm mới có thể nói ra những lời này.

"Vậy em đừng khóc nữa, cũng đừng làm khó chính mình, ta không thích như vậy." Lâu Thù Lâm vẻ mặt lạnh lùng ra lệnh.

Hoá ra đây là điều mà người này muốn, bất quá chỉ cần cậu hết giận là tốt rồi.

“Tuân lệnh, Vương gia.” Nói xong, Diệp Mộ Sanh vòng tay qua cổ Lâu Thù Lâm, hôn lên môi Lâu Thù Lâm.

Lâu Thù Lâm cũng không có hôn sâu, nhẹ nhàng đẩy Diệp Mộ Sanh ra, vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cậu, nghiêm túc nói: “Đừng nháo, nếu mệt rồi thì cứ nghỉ ngơi đi.”

Hiện tại hai người đã nói rõ ràng, Diệp Mộ Sanh cũng không muốn giận dỗi, liền ôm lấy Lâu Thù Lâm nói: “Ta muốn ôm ngài ngủ.”

Vị diện cổ đại không có gấu bông, nên cậu chỉ có thể ôm người yêu ngủ.

Nhưng cơ thể người yêu của cậu ấm hơn rất nhiều so với gấu bông…

“Ôm đi, ta cũng không nói không cho em ôm.” Lâu Thù Lâm nhấc chăn lên, che lấy bờ vai lộ ra ngoài của Diệp Mộ Sanh, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cậu.

Hắn nhớ buổi sáng khi thức dậy, người này cũng ôm hắn chặt như thế này.

Khi còn nhỏ, thời điểm cô đơn bất lực hắn cũng muốn được một cái ôm, nhưng ông ngoại đã qua đời, mẫu phi chỉ biết mắng mỏ hắn, còn vị hoàng đế kia căn bản không thèm để ý đến hắn…

“Ta cũng muốn ôm em.” Lâu Thù Lâm đột nhiên nói.

Diệp Mộ Sanh nghe vậy, cười nhạo: "Ta cũng không có nói không cho ngài ôm, Vương gia ngài thích ôm ta thế nào cũng được."

Tại sao hắn lại cảm thấy hai người bọn họ giống như hai cái tiểu hài tử…

“Ngủ đi.” Lâu Thù Lâm ôm thật chặt Diệp Mộ Sanh trong lòng, hai người cùng truyền hơi ấm cho đối phương, sưởi ấm trái tim của nhau.

“Ừm.” Diệp Mộ Sanh gật đầu, nhắm mắt lại, lông mi hạ xuống tạo thành một cái bóng, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp dễ chịu.

Cậu không phải là một cỗ máy, cậu có cảm xúc, cậu sẽ cảm thấy vui vẻ, cũng sẽ cảm thấy buồn, càng có thể cô đơn, có thể suy sụp.

Cậu rất vui khi được gặp lại người yêu, tuy người yêu cậu ở mỗi vị diện đều không có ký ức, nhưng hắn lại ghi nhớ thật sâu tình cảm giữa hai người.

Đôi khi cậu cảm thấy thật thú vị khi xuyên đến các vị diện, trêu chọc người yêu với những thân phận khác nhau, nhưng phần lớn là mệt mỏi và bất lực.

Ở các vị diện khác còn tốt, nhưng ở vị diện này địa vị của hai người chênh lệch quá lớn, cậu có chút bất lực, sáng sớm còn bị sốt chóng mặt nên bị mất bình tĩnh lần nữa.

Nhưng thái độ hiện tại của người yêu khiến cậu cảm thấy dù mệt mỏi thế nào cũng không sao, chỉ cần người yêu ở bên cạnh là được.

Và cậu cảm thấy giống như người yêu cũng có cảm giác mơ hồ với hoa hải đường, người yêu của cậu ở các vị diện chắc chắn vẫn có một chút tình cảm khó giải thích đối với cậu.