Editor: Cá Trèo Cây ******Sau khi mặc xong quần áo, rửa mặt, Chu Lạc Ly mới đi đến phòng khách. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diệp Mộ Sanh đang ngồi ở trên ghế, tay chống má đặt lên bàn, đuôi lông mày mang ý cười nhìn mình.
“Tốc độ nhanh đấy, mau tới đây ăn bữa sáng đi.” Diệp Mộ Sanh một tay chống má, một tay chỉ vào hai chén mì đặt ở trên bàn, cười nói.
Chu Lạc Ly gật gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua trên mặt bàn, sau đó kéo ghế dựa ra ngồi xuống đối diện Diệp Mộ Sanh.
“Nếm thử xem thế nào? Có phải so với lần trước ngon hơn một chút hay không?” Diệp Mộ Sanh cầm lấy chiếc đũa, mặt mang ý chờ đợi nhìn Chu Lạc Ly.(✧ω✧)
“Chỉ cần là cậu làm, đều ăn ngon.” Chu Lạc Ly ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của Diệp Mộ Sanh, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Diệp Mộ Sanh ngẩn người, trong lúc lơ đãng con ngươi cậu hiện lên một tia ánh sáng, sau đó cậu nhướng mày, giương môi trêu đùa, “Ha, anh thế mà cũng sẽ nói lời lừa tình này.”
Không chờ Chu Lạc Ly mở miệng, Diệp Mộ Sanh một bên cầm chiếc đũa gắp thức ăn, một bên nói, “Bất quá nếu anh nói ăn ngon, như vậy về sau nếu anh muốn ăn, tôi liền làm cho anh.”
Đuôi lông mày Diệp Mộ Sanh giơ lên, khóe miệng mang ý cười, ánh mắt ấm áp như gió xuân, ôn nhu mà bao vây Chu Lạc Ly trong đó.
Chu Lạc Ly cũng ngây ngẩn cả người, chính hắn cũng không biết rằng ánh mắt mình nhìn Diệp Mộ Sanh càng thêm nhu hòa.
“Được.” Chu Lạc Ly nắm chặt chiếc đũa trong tay, nhìn Diệp Mộ Sanh, khóe miệng giơ lên, nhẹ nhàng cười.
Một chén mì thực mau liền hết, Chu Lạc Ly nhìn trứng tráng nằm lẳng lặng trong nước dùng ở đáy chén, mắt hiện lên một tia lượng sắc. Hắn nhớ rõ trước đây có một lần Mộ Sanh cũng thả một quả trứng ở đáy chén.
Chu Lạc Ly hơi hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Mộ Sanh đang nghiêm túc ăn mì, Chu Lạc Ly kẹp trứng tráng lên cắn một miếng to, lòng đỏ của trứng mềm mềm theo nước dùng chậm rãi chảy vào trong miệng Chu Lạc Ly.
Tuy rằng trứng tráng ăn rất ngon, nhưng lúc này con ngươi của Chu Lạc Ly lại trầm xuống. Chu Lạc Ly muốn khai phá, không hề cố tình trốn tránh hay muốn quên đi quan hệ giữa hắn và Diệp Mộ Sanh, ngược lại nghiêm túc suy tư.
Chu Lạc Ly hiểu rõ kỳ thật tình cảm của Diệp Mộ Sanh đối với hắn không chỉ đơn giản là tình bạn bè. Chu Lạc Ly biết mình cũng không chán ghét đồng tính luyến ái với Diệp Mộ Sanh cùng với nụ hôn nhè nhẹ kia. Hắn chỉ là không muốn đối mặt với tình cảm của hắn dành cho Diệp Mộ Sanh mà thôi.
Nhớ tới ngày mưa hôm ở mộ địa ấy, gặp gỡ với Diệp Mộ Sanh, từ đó về sau hắn cùng Diệp Mộ Sanh phát sinh sự tình, Chu Lạc Ly đột nhiên phát hiện Diệp Mộ Sanh đã bất tri bất giác dung nhập vào cuộc sống sinh hoạt của hắn.
Chu Lạc Ly lại ngẩng đầu lên lần nữa, hắn không nghĩ tới Diệp Mộ Sanh lúc này cũng vừa lúc ngẩng đầu lên. Một đôi mắt ôn nhu, trong như nước, hàm chứa ý cười đối diện một đôi mắt đen nhánh như mực, trong mắt có phiếm mê mang.
Thời khắc bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt kia, hai đôi mắt đồng thời đều nhu hòa vài phần.
“Ăn xong rồi sao?” Diệp Mộ Sanh hỏi.
Chu Lạc Ly rũ mắt, quét mắt nhìn nửa cái trứng tráng ở đáy chén, dùng chiếc đũa kẹp lên nhét vào trong miệng, sau đó mặt không biểu cảm, hơi phồng má lên nhìn Diệp Mộ Sanh rồi gật gật đầu.
Chu Lạc Ly làm một loạt động tác này, làm Diệp Mộ Sanh cười lên tiếng một lần nữa, “A, Lạc Ly, tôi đột nhiên phát hiện anh thật đáng yêu.”
Nghe thấy Diệp Mộ Sanh nói như vậy, Chu Lạc Ly cũng không có tức giận, ngược lại bình tĩnh mà nuốt trứng tráng xuống, nhìn cặp mắt đào hoa đẹp kia của Diệp Mộ Sanh, hắn nghiêm túc nói, “Tôi vẫn luôn cảm thấy cậu đáng yêu.”
“Lạc Ly, tôi đột nhiên lại cảm thấy anh không đáng yêu.” Đuôi lông mày của Diệp Mộ Sanh hơi nhíu lại, nói.
“Không có việc gì, cậu đáng yêu là được.” Chu Lạc Ly nghiêm túc gật gật đầu.
“Ừm, nếu tôi đáng yêu, vậy anh đi rửa chén đi.” Nhìn bộ dáng nghiêm trang của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh rũ mắt cắn chặt răng, sau đó giương môi cười nói, nói xong liền đứng lên rời khỏi phòng khách, để lại cho Chu Lạc Ly một bóng dáng.
****
Editor có lời muốn nói: Cẩu lương thật ngon ( ̄▽ ̄)