Chương 223: Mèo cụp tai yêu thiếu niên thụ & giáo viên ba nhân cách công (55)

Bởi vì Diệp Mộ Sanh ngoan ngoãn nghe lời, không phản kháng, Nhậm Quý Uyên lần này mặc dù cũng không phải dịu dàng, nhưng cũng không thô bạo, không làm Diệp Mộ Sanh bị thương.

"Hự..." Bỗng nhiên một cơn đau dữ dội truyền tới đầu Nhậm Quý Uyên.

Cảm giác quen thuộc này làm Nhậm Quý Uyên nắm chặt hai chân Diệp Mộ Sanh, vẻ thâm sâu trong mắt biến mất, trong lòng thầm nghĩ không ổn rồi.

Cơn đau càng ngày càng kịch liệt, Nhậm Quý Uyên cau mày, đôi mắt dần mất đi vẻ thâm sâu, bị sự ôn hòa thay thế, An Cẩn Thâm tỉnh!

Nhưng An Cẩn Thâm vừa tỉnh, đã bị cảnh trước mắt dọa sợ.

Chỉ thấy Diệp Mộ Sanh ôm cổ mình, nhắm mắt lại, hàng mi dài đẫm nước nhẹ nhàng run run, mặt đỏ tới mang tai, từng tiếng từng tiếng kêu hút hồn phát ra...

Hắn và Mộ Mộ? !

Lại đang...

An Cẩn Thâm còn chưa kịp hoàn hồn với cảnh trước mắt, phía dưới truyền tới cảm giác khiến cảm người hắn run lên, trợn to hai mắt, ngây ngẩn.

Cảm giác này thích thật... Thật thoải mái...

Diệp Mộ Sanh mở mắt, nước mắt lưng tròng: "Anh... Đừng có dừng lại..."

An Cẩn Thâm lúng túng, không biết làm sao bèn gọi: "Mộ Mộ..."

Diệp Mộ Sanh sửng sốt chốc lát, ngay sau đó con ngươi đột nhiên co rút, tỉnh táo: "Ba..."

An Cẩn Thâm tỉnh rồi?

"Thật xin lỗi, Mộ Mộ ba..." An Cẩn Thâm cau mày, đang muốn rút ra, lại bị Diệp Mộ Sanh bắt được tay.

Diệp Mộ Sanh cắn cắn môi, đỏ mặt nói: "Tiếp tục có được không?"

Nếu An Cẩn Thâm tỉnh rồi, vậy thì mượn cơ hội này, hoàn toàn phá vỡ rào cản của An Cẩn Thâm và cậu, làm tiếp.

Nếu không, với tính cách An Cẩn Thâm, muốn làm tới như vậy, không biết phải tới bao giờ.

Hơn nữa cậu bây giờ cũng...

Không muốn ngừng...

"Nhưng..." An Cẩn Thâm đỏ tai, lời còn chưa nói hết, đã bị Diệp Mộ Sanh chặn môi.

Hơn mười phút sau, An Cẩn Thâm bị Diệp Mộ Sanh dẫn dắt không khống chế được mình, đổi bị động thành chủ động, ôm Diệp Mộ Sanh đứng lên.

Khi nhìn thấy An Cẩn Thâm tỉnh lại, Diệp Mộ Sanh còn bình tĩnh, còn có thể tiếp tục làm tiếp, nhưng lúc người ở trên đột nhiên gọi mình là anh trai, Diệp Mộ Sanh bị sốc.

"Anh trai?" Tiếu Tiếu chớp mắt một cái, gọi.

"..." Diệp Mộ Sanh cứng người, lúng túng cắn môi, nhìn chằm chằm người Tiếu Tiếu vẻ mặt mơ màng trước mắt.

Tiếu Tiếu sao lại xuất hiện rồi?

Chẳng lẽ lại là nhân cơ hội Nhậm Quý Uyên và An Cẩn Thâm tranh đấu, chiếm lợi chạy ra ngoài?

Nhưng bây giờ bọn họ như vậy...

Hôm nay đúng là quá kí©h thí©ɧ...

"Anh, anh sao thế? Tại sao cái đó của Tiếu Tiếu lại ở trong anh? Chúng ta sao lại không mặc quần áo? Có phải định tắm không?" Tiếu Tiếu nghi ngờ nói.

Nhìn Tiếu Tiếu mặt ngây thơ, Diệp Mộ Sanh dừng một chút, trong lòng nảy ra một ý, vì vậy cười nói: "Không phải, bởi vì như vậy rất thoải mái, vui!"

"Thoải mái? Vui?" Tiếu Tiếu giật giật phía dưới, đẩy vào trong một chút, thấy Diệp Mộ Sanh mỉm cười, dáng vẻ rất hưởng thụ, nói: "Tiếu Tiếu hình như cũng rất thoải mái? Thật kỳ quái..."

"Tiếu Tiếu, giống như anh mới là thoải mái nhất, cho nên em nằm xuống để cho anh giúp em làm có được hay không?" Diệp Mộ Sanh nhân cơ hội nói.

"Được..." Tiếu Tiếu gật đầu kêu, bắt đầu rút chỗ đó ra.

"Tiếu Tiếu nghe lời nhất." Thấy có hy vọng được phản công, Diệp Mộ Sanh cười.

"A ——" Nhưng nụ cười Diệp Mộ Sanh còn chưa kịp tròn, Tiếu Tiếu rút ra đột nhiên đâm vào.