Chương 13: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (11)

Editor: Cá Trèo Cây

Beta-er: Vi

****

Diệp Mộ Sanh thu tầm mắt lại, nắm chặt túi tiền trong tay, bước đi. Cậu đã không còn là cậu của trước kia, cũng đã không cần mèo nhồi bông nữa.

Khi đi qua khỏi cửa hàng đồ chơi, Diệp Mộ Sanh lại đột nhiên dừng bước. Nhẹ nhàng cắn môi, Diệp Mộ Sanh xoay người, đi đến trước cửa hàng đồ chơi lần nữa. Nhưng mà lâu lâu tùy hứng một chút chắc không sao.

Bước vào cửa hàng, Diệp Mộ Sanh trực tiếp đi đến chỗ con mèo nhồi bông màu nâu lớn đó. Lớn như vậy, nhất định ôm sẽ rất thoải mái.

“Soái ca, anh thích chú mèo này sao? Đây là đồ cửa hàng mới nhập về đó ạ!” Nhân viên cửa hàng thấy Diệp Mộ Sanh đi tới, mỉm cười nói.

Thấy ánh mắt của nhân viên thoáng có chút lạ, Diệp Mộ Sanh mặt không đỏ tâm không chột nói như thật, “Vâng, tôi muốn mua quà sinh nhật cho bạn.”

Một thanh niên trưởng thành mà thích mèo nhồi bông thì thật sự có chút buồn cười.

Nghĩ đến việc nếu cậu ôm một con mèo nhồi bông to đùng đi trên đường nhất định sẽ bị người ta cười nhạo, may mắn thay cửa hàng có dịch vụ giao hàng tận nhà, vậy nên Diệp Mộ Sanh trả tiền rồi ghi lại địa chỉ nhà xong thì nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.

Diệp Mộ Sanh về đến nhà cũng không phải chờ quá lâu thì người giao hàng cũng đã tới. Diệp Mộ Sanh cố gắng tự nhiên nhất có thể chào tạm biệt nhân viên giao hàng, sau đó đóng cửa lại, ôm chú mèo nhồi bông vào phòng ngủ.

Vào phòng ngủ, Diệp Mộ Sanh liền nhịn không được ôm chú mèo nhồi bông lăn qua lăn lại, mặt thỏa mãn tươi cười, “Lông xù xù, mềm mại, thật thoải mái!”

Nhưng không bao lâu sau, Diệp Mộ Sanh chỉ còn ôm mèo bất động. Chôn mặt vào chú mèo bông, Diệp Mộ Sanh tự lẩm bẩm, “Mẹ ơi…”

“Mẹ, con nhất định sẽ trở về cứu mọi người!” Duỗi tay ôm chặt mèo, Diệp Mộ Sanh nói.

Thanh âm thanh thanh dễ nghe, lại cực kỳ kiên định, còn có cả một nét bi thương.

Mấy ngày sau, Diệp Mộ Sanh không còn tiếp xúc với Chu Lạc Ly nữa, mà chăm chú học tập xào rau nấu cơm. Tuy rằng lúc mới bắt đầu làm ra món ăn thảm không nỡ nhìn, nhưng Diệp Mộ Sanh lại càng khó càng hăng, liên tục làm đi làm lại.

Diệp Mộ Sanh rất thông minh, học thứ gì cũng rất nhanh, hơn nữa kèm theo đó là sự nỗ lực phi thường. Vậy nên không bao lâu sau khi xem đi xem lại video hướng dẫn, Diệp Mộ Sanh đã có thể miễn cưỡng làm ra nhiều đồ ăn đủ sắc hương đủ vị.

Bên phía Chu Lạc Ly thì có chút thay đổi, tuy hắn vẫn ở cả ngày trong phòng không bước ra khỏi cửa, một ngày ba bữa thích ăn thì ăn không thì thôi, nhưng ít ra hắn không còn ý định tự sát nữa.

“Bác sĩ Lý, ngài đến rồi, thiếu gia đang ở trong phòng chờ ngài.” Tiết quản gia mở cửa ra, nói với bác sĩ tâm lý.

“Xin chào Tiết quản gia, thiếu gia hôm nay có ăn sáng không?” Bác sĩ Lý gật đầu.

“A! Sau khi thiếu gia chạy ra ngoài rồi trở về chỉ ăn được một ít, nhưng mấy ngày nay lại bắt đầu không ăn. Phu nhân rất lo lắng thiếu gia lại xuống dốc, cơ thể sẽ suy sụp!” Tiết quản gia thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói.

Bác sĩ Lý tiếp tục nói, “Bệnh trầm cảm không phải một chốc là có thể khỏi được, phải chậm rãi điều trị. Bệnh của thiếu gia chỉ ở mức trung bình, từ từ vẫn có thể hồi phục được.”

Hai người vừa đàm luận bệnh tình Chu Lạc Ly, vừa rải bước đến phòng hắn.

Tuy hiện tại đang là ban ngày, nhưng trong phòng Chu Lạc Ly lại có chút u ám, bởi vì hắn đã đóng chặt hết tất cả cửa sổ. Ảnh chụp bị ném tứ tung trên mặt đất, loáng thoáng có thể thấy một tấm ảnh của một thiếu nữ.

Chu Lạc Ly ngồi lên một chiếc giường màu đen, trên tay cầm một bức ảnh, đó là ảnh của một thiếu nữ cười cực kỳ xán lạn, ánh mắt Chu Lạc Ly ngây dại, một bộ dáng tử khí trầm lặng.