Chương 3

Sau khi đánh một giấc dài Diệp Tinh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

"Alo, anh Tinh, hôm nay không đến Nhất Sắc cùng bọn em à."

Diệp Tinh sau khi nghe liền biết đây là ai, là người anh em mà nguyên chủ quen được trong cái đám thiếu gia suốt ngày chỉ biết ăn chơi trong giới. Mặc dù cậu ta có không ít mối quan hệ nhưng đều là bị lợi dụng, lúc nào bọn họ mời cậu đến nếu không phải là trả tiền thay thì cũng là lấy mặt mũi của cậu để làm chuyện xấu.

Chỉ có nguyên chủ ngu ngốc mới coi bọn họ là anh em tốt, đến lúc sắp chết mới biêt được để đưa cậu đến kết cục kia bọn họ giúp không ít sức.

Người đang gọi cho cậu là Quách Phồn, tứ thiếu của nhà họ Quách, mặt dù nói là tứ thiếu nhung thật ra là tư sinh tử do ông Quách trăng hoa mà có, vốn dĩ cậu ta đã sớm mất đi tư cách làm người thừa kế.

Nhưng lòng tham con người mà tên Quách Phồn này tất nhiên không chịu an phận, cậu ta đeo bám vào nguyên chủ để lên mặt với người bên kia cũng như từ trong tay nguyên chủ nhận không ít lợi ích, mối quan hệ mà nếu với thân phận của cậu ta không thể nào với tới.

Mặc dù nguyên chủ giúp cậu ta không ít nhưng đến lúc rơi vào đường cùng, tên này không ngần ngại mà kêu người hãʍ Ꮒϊếp nguyên chủ, cũng là người đầu tiên đưa Diệp Tinh vào con đường trở thành món đồ chơi không lối thoát của đám nhà giàu.

Nhất Sắc nghe tên là biết không có gì tốt đẹp rồi, hoàn toàn không muốn đi chút nào, đặc biệt là biết người rủ mình đi cũng không tốt đẹp nốt.

Nhưng vì sợ làm ảnh hưởng đến thiết lập nhân vật của nguyên chủ, Diệp Tinh vẫn phải trả lời.

"Được, lát nữa anh đến ngay."

Hazz, đúng là một ngày bình yên cũng không có mà.

Hôm nay Diệp Tinh mặc áo sơ mi trắng và quần jean đơn giản, trời sinh ưa nhìn, đẹp đẽ như ngọc nên quần áo đơn giản cũng khiến cậu trông nổi bật hơn thẩy.

"Tiểu Tinh, lại ra ngoài à?"

Ra khỏi phòng Diêp Tinh liền nghe thấy tiếng của dì Vương, là bảo mẫu gia đình, bởi vì ông bà Diệp gia mặc dù rất thương con mình nhưng vì tính chất công việc thường xuyên phải đi làm ăn xa nên có thể nói cậu cả Diệp Thành và nguyên chủ là do một tay bà chăm lớn.

"Vâng."

Mặc dù Diệp Tinh hống hách nhưng dù sao đối với người dì này vẫn là có chút lễ phép.

"Vậy tối nay con có về nhà không, dì nghe bảo hôm nay tiểu Thành sẽ về nhà đấy"

"Anh cả ạ?" Diệp Tinh có chút bất ngờ, nghe bảo Diệp Thành rất ít khi về nhà lại rất kín tiếng với giới báo chí, từ khi cậu sống ở thế giới này đến nay cũng chỉ biết anh ấy thông qua thông tin mà hệ thống đưa cho anh.

Nghe bảo anh ta là một thiên tài, lạnh lùng, tình cảm đối với nguyên chủ cũng là không lạnh không nhạt.

"Tối nay con sẽ về." Cậu cũng muốn gặp một lần người anh này, tiện thể có lý do để rời đi cái đám anh em tốt kia luôn.