Chương 8: Em đi đi

Mặc Sở không thể đào ra tinh hạch từ não của thây ma, cô không quan tâm nữa, cô nhanh chóng kiểm tra địa hình xung quanh, cân nhắc trong đầu, cô liền nâng Lệ Trầm dậy đi ra phía bên ngoài con ngõ nhỏ.

Cô nhìn thấy một trung tâm mua sắm lớn ở phía đối diện bên kia đường, phía sau trung tâm mua sắm là một nhà kho nhỏ một tầng chỉ có một cửa thông với trung tâm mua sắm, đó chính xác là nơi cô chuẩn bị đến.

Ngày thứ năm của ngày tận thế, những tòa nhà dân cư chật kín người và những tòa nhà văn phòng làm việc đã trở thành thiên đường của thây ma, bước vào một tòa nhà cao tầng như vậy chẳng khác nào bước vào một ổ thây ma, sẽ không bao giờ biết được đằng sau cánh cửa hành lang còn có một gia đình người sống hay một ổ thây ma.

Trong trường hợp này, một nhà kho độc lập với ít người là lựa chọn tốt nhất.

Mặc Sở đi một đường, gặp ít nhất năm hoặc sáu thây ma, tất cả đều bị mùi máu của Lệ Trầm thu hút. Mặc dù bây giờ thể lực của cô không tốt lắm, nhưng cô có một con dao trong tay và sáu năm kinh nghiệm đối phó với nó, cho nên cô vượt qua mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Cô đào ra được một viên tinh hạch từ sáu con thây ma.

Cô nhìn tinh hạch trong tay, trong lòng biết đây chính là mấu chốt giúp cô thăng cấp nhanh nhất.

Vào thời kỳ đầu của tận thế, những người thức tỉnh siêu năng lực đầu tiên không biết rằng vẫn còn tinh hạch, phải mất hơn nửa tháng, nhóm siêu năng lực mới lần lượt biết được tác dụng của tinh hạch, lúc đó tinh hạch trở nên quý giá hơn cả thức ăn và nước uống.

Mà Mặc Sở thân là "siêu năng lực vô dụng", đương nhiên không có khả năng tiếp cận những thứ đó.

Nhưng bây giờ, bên ngoài đầy rẫy thây ma và xác thây ma, đây là cơ hội tốt nhất của cô.

Mặc dù siêu năng lực điều trị không có thủ đoạn công kích hữu hiệu, nhưng thể chất của cô cũng thuộc về năng lực siêu nhiên, sau khi huấn luyện xong cũng không phải vô dụng.

Giống như bây giờ, nếu Mặc Sở chưa thức tỉnh siêu năng lực, sẽ không thể mang theo một người đàn ông cao gần một mét chín, nặng gần 80kg đang hôn mê.

Nhưng bây giờ, mặc dù miễn cưỡng nhưng cô vẫn an toàn đưa Lệ Thần đến nhà kho.

Cửa nhà kho mở toang, nhìn như bị người cướp sạch một vòng, đồ ăn thức uống trong nhà kho hầu như đã bị cướp đi, chỉ có một số đồ ăn vặt và đồ ăn nhẹ không dễ mang theo là không bị lấy đi, còn lại đều là quần áo chưa mở và một số đồ lặt vặt.

Nhưng may mắn, không có thây ma nào trong nhà kho.

Mặc Sở không hề thất vọng, cô đặt Lệ Trầm lên một tấm đệm chưa mở và nhanh chóng kiểm tra tình trạng của anh.

Mặc Sở trước khi tận thế là một sinh viên y khoa, có thể thấy vết thương ngoài da của anh vẫn tốt, không có động mạch lớn nào bị thương, nhưng sắc mặt anh đã trở nên xám xịt, đó là triệu chứng sau khi bị nhiễm virus thây ma.

Trong lòng Mặc Sở nặng trĩu.

Không phải anh bị thây ma cắn, mà là bị một bầy thây ma vây công, vi rút thây ma lợi hại đến mức chỉ cần một vết xước nhỏ trên móng vuốt của thây ma cũng có thể lây nhiễm virus cho con người, nhìn vết thương của anh, nếu không biết kiếp trước anh không chỉ sống sót, mà còn thức tỉnh siêu năng lực, Mặc Sở thật sự cho rằng anh nhất định sẽ chết.

Với những vết thương chắc chắn sẽ gϊếŧ chết người đó, anh đã trải qua những gì để sống sót.

Nói chung là không phải ký ức làm người khác đáng nhớ.

Cô hít sâu một hơi, khoác áo khoác cho Lệ Trầm, sau đó nhanh chóng thả cửa nhà kho xuống, tìm cuộn băng dính chưa mở ra, đồng thời dán kín các cửa sổ khác trong nhà kho trừ cửa ra vào, để đảm bảo mùi máu tươi không thể thoát ra ngoài.

Nguyên bản thây ma không có thị lực, chỉ dựa vào âm thanh cùng mùi máu tươi để định vị, trong trường hợp này, Mặc Sở đã cố gắng không thu hút thây ma đến.

Sau khi xong việc, Mặc Sở lục tung toàn bộ kho hàng, nhưng không tìm thấy thuốc hay băng gạc.

Nó cũng nằm trong dự đoán của cô.

Cô khẽ thở dài, đi đến bên cạnh Lệ Trầm, cởϊ áσ trên người anh, dùng năng lực yếu ớt của mình để chữa lành vết thương cho anh.

Vết thương lớn cô không chữa được, chữa vết thương nhỏ cũng không giúp được gì nhiều, tóm lại chỉ là giọt nước tràn ly, nếu không loại bỏ được vi rút thây ma trong cơ thể Lệ Trầm, cô làm gì cũng vô dụng.

Trị liệu hơn mười phút, Mặc Sở không thể không dừng lại, cô đã cảm thấy sức lực của mình sắp cạn kiệt.

Trong tình huống như thế này, cô sẽ không bao giờ dám để siêu năng lực cạn kiệt.

Nhưng không biết siêu năng của cô có tác dụng hay không, khi cô dừng lại, Lệ Trầm bất ngờ tỉnh lại.

Trong lòng cô thấy rất vui, vội mở chai nước tìm được ở một góc đưa lên miệng anh.

Lệ Trầm nghiêng đầu, tránh đi bình nước.

Mặc Sở sửng sốt một chút: "... Lệ Trầm?"

Lệ Trầm mở mắt nhìn cô một cái, thanh âm trầm thấp không nghe được: “Đừng lãng phí cho tôi.”

Mặc Sở cau mày: "Cái gì gọi là lãng phí?"

Lệ Trầm không trả lời cô, hình như anh rất đau, lông mày vẫn luôn nhíu lại, hô hấp rất yếu ớt. Anh nói: "Em ... đi đi, tôi bị nhiễm bệnh."

Lúc anh nói, giọng nói và ngữ điệu của anh rất bình tĩnh, như thể anh chắc chắn mình sẽ bị bỏ rơi.

Mặc Sở đột nhiên nhớ tới kiếp trước của mình, đã cùng Sở Minh và những người khác rời đi.