Chương 13: Thở dài

Sau bình minh, cơn sốt của Lệ Trầm vẫn chưa giảm.

Như thế này đã vượt quá thời gian thức tỉnh năng lực một người bình thường nhiễm virus, người siêu năng lực bình thường, sau khi nhiễm virus sẽ sốt cao nhiều nhất là một đêm, sau đó hoặc là thức tỉnh năng lực hoặc là biến thành thây ma.

Nhưng tình hình của Lệ Trầm vẫn luôn không ổn định, những đặc điểm vốn chỉ xuất hiện ở thây ma lại lặp đi lặp lại trong cơ thể anh, hiện lên rồi biến mất.

Vào lúc nghiêm trọng nhất, Mặc Sở nhìn thấy da toàn thân của anh biến thành màu xám xanh, cực kỳ giống hình dạng thây ma, nhưng rất nhanh, màu da bình thường lại áp chế trở lại.

Mặc Sở dường như có thể nhìn thấy sự vật lộn của Lệ Trầm trên bờ vực thẳm từ những thay đổi liên tục trong cơ thể của Lệ Trầm.

Sau khi hừng đông, Mặc Sở cho Lệ Trầm uống nửa chai nước duy nhất mà cô tìm thấy trong nhà kho.

Bởi vì đau đớn, anh cắn chặt răng, nhưng tựa hồ đang có ý thức đè nén, mặc dù thống khổ, cũng không có phát ra bất kỳ tiếng rêи ɾỉ nào, giống như là có ý thức tránh cho thây ma đến.

Lúc đầu, anh nghiến răng khiến cho lúc Mặc Sở giúp anh đút nước, nước không thể đi vào, nhưng khi môi và lưỡi nếm được nước, anh lại có ý thức mở miệng ra.

Sau khi đút nửa bình nước, Mặc Sở mới thả lỏng một chút.

Có ý thức muốn sống sót là tốt, cô sợ nhất chính là người ngay cả ý thức muốn sống cũng không có.

Nhưng sau khi Lệ Trầm uống hết nửa chai nước, xem như là Mặc Sở đã hết sạch lương thực.

Trước khi rời khỏi xe của Sở Minh, bọn họ không mang theo bất cứ thứ gì, ngoại trừ một ít đồ ăn vặt, trong nhà kho chỉ còn nửa chai nước, cô đút cho Lệ Trầm, nếu hôm nay Lệ Trầm không khá hơn, tiếp tục ở lại đây chẳng khác nào hai người rơi vào tình huống không thể chiến đấu.

Mặc Sở suy nghĩ hai phút, kéo lên bên cạnh một tấm chăn mỏng, đắp lên người Lệ Trầm từ đầu đến chân thật chặt, sau đó nhặt con dao găm trên mặt đất lên, chuẩn bị ra ngoài tìm đồ.

Cô không lo lắng về việc để Lệ Trầm ở đây một mình, nhưng nếu cô chỉ ở đây, cô sợ rằng mình sẽ chết đói cùng anh trước khi Lệ Trầm hồi phục.

Cô chỉ có thể quay lại càng sớm càng tốt, nếu quay trở về quá muộn sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng vừa quay người lại, một bàn tay đột nhiên từ phía sau nắm lấy cổ tay cô, kéo rất chặt.

Mặc Sở giật mình, vội vàng quay đầu lại, còn tưởng rằng Lệ Trầm đã tỉnh lại, thanh âm tràn đầy vui mừng: "Lệ Trầm?"

Nhưng Lệ Trầm lại không có phản ứng gì, khi cô kéo chăn ra nhìn anh, Lệ Trầm vẫn cau chặt mày, không có phản ứng gì với thế giới bên ngoài.

Cô cử động cổ tay đang bị kéo, nhưng bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô lập tức siết chặt lại.

Khi cô nhìn anh lần nữa, anh vẫn không trả lời.

Mặc Sở cố gắng giật tay Lệ Trầm ra nhưng lại bị Lệ Trầm đáp trả vô cùng quyết liệt, anh rõ ràng yếu ớt như vậy nhưng không biết sức lực từ đâu ra nên cứ thế nắm chặt cổ tay Mặc Sở không buông.

Mặc Sở nhìn bàn tay to trên cổ tay mình, vẻ mặt khó hiểu.

Một lúc sau, cô chợt nhớ ra điều gì đó, do dự mà dùng tay kia nhẹ nhàng để lên tay của Lệ Trầm, nhẹ giọng nói: "Lệ Trầm, tôi ra ngoài tìm đồ ăn, sẽ quay lại ngay."

Cô lập tức nhận ra bàn tay của Lệ Trầm đã buông lỏng, không còn giống như sức lực như lúc nãy.

Mặc Sở do dự một chút, mới thấp giọng nói: “Tôi sẽ không bỏ rơi anh.” Âm thanh rất thấp, nhưng lại không có một chút kiên định sai lầm nào.

Mặc Sở nhận ra sau khi cô nói những lời này, Lệ Trầm đã từng chút một buông tay cô ra.

Mặc Sở không nhúc nhích, cô cúi đầu nhìn Lệ Trầm, trong mắt có một loại phức tạp mà cô không phát hiện ra.

Rồi cô từ từ nuốt một tiếng thở dài.

Mặc Sở lấy cái ba lô lớn nhất có thể tìm được trong nhà kho đi ra ngoài, sau khi ra ngoài, từ bên ngoài cô đóng cửa nhà kho lại, trước cửa đặt hai cái xác thây ma, tạo cảm giác như đang ở trong nhà kho đó là những thây ma, giống như vừa trải qua một trận chiến lớn.

Cô biết loại ngụy trang này có chút khoa trương, nếu là vào tận thế năm thứ sáu, loại ngụy trang này sẽ không lừa được bất kỳ ai, nhưng vào lúc mới bắt đầu, đại đa số mọi người còn chưa kịp thích ứng với bầu không khí đẫm máu của những ngày tận thế, xác chết của hai con thây ma này khiến hầu hết mọi người phải sợ hãi.

Mặc dù vẫn có một số nguy hiểm nhất định, nhưng cô chỉ có thể đảm bảo mình phải quay lại càng sớm càng tốt.

Hơn nữa không biết có phải hay không trước khi rời đi Lệ Trầm vô thức nắm lấy tay cô, cô thật sự có chút đáng thương cho vị đại ma vương trong lời đồn ở kiếp trước.

Ngay khi có suy nghĩ này trong đầu, cô đều khϊếp sợ chính mình.

Ở kiếp trước, Lệ Trầm có thể gọi là tàn nhẫn, tâm trạng thất thường, gϊếŧ người như ma, nhưng tuyệt đối sẽ không có ai cho rằng anh đáng thương, mặc dù kinh nghiệm của Lệ Trầm đã được lan truyền bởi những người có tâm, đó là bí mật được công khai trong giới siêu nhiên, nhưng tuyệt đối người ta sẽ không bởi vì vậy mà cảm thấy anh đáng thương.

Nhưng kiếp trước, Lệ Trầm là "Ma vương", mà kiếp này, Lệ Trầm chỉ là "Lệ Trầm".

Mặc Sở trong lòng thở dài, còn chưa kịp hành động, mong muốn mau chóng trở về đã rất cấp bách.

Cô nhanh chóng đi ngang qua giữa thành phố, vì mục đích của cô là tìm nguồn cung cấp nên cô cố gắng né tránh đám thây ma lang thang trên đường phố hết mức có thể.

Không có người đi bộ ở trong thành phố, nơi đây giống như một thành phố chết.

Mặc Sở biết, những người sống sót trong thành phố này hoặc đang trốn trong nhà hoặc nơi họ từng làm việc lo lắng và tuyệt vọng chờ đợi sự giải cứu, hoặc họ đã chọn cách trốn khỏi thành phố vào thời điểm bắt đầu tận thế, giống như bọn họ lúc trước.