Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Nguyễn Đường cau mày, trên mặt giận tái đi, cả người thoạt nhìn thật hung dữ, cậu dùng sức đẩy tên nam sinh vóc người cao lớn kia, "Đừng chạm vào tôi!"
Tên nam sinh kia không để bụng, coi Nguyễn Đường giãy giụa như mèo con đang xòe móng, hắn nắm tay lại, nắm đấm xé gió phóng tới trên mặt Nguyễn Đường, mắt thấy sắp đánh lên rồi.
Nguyễn Đường lập tức kêu gọi hệ thống muốn đổi một đạo cụ né tránh một quyền này, ai ngờ tên nam sinh vóc dáng cao lớn kia đột nhiên kêu rên một tiếng, cả người nhào về phía trước, cái tay đang bắt lấy tay Nguyễn Đường cũng buông lỏng ra, cả người hắn bổ nhào xuống mặt đất, ngã thành tư thế chó gặm phân.
Thích Nguyên mặt vô biểu tình thu lại chân của mình, màu đen trong con ngươi hắn rất đậm, nhiễm một chút ánh sáng lạnh lẽo, hắn vẫy vẫy tay với Nguyễn Đường, "Lại đây."
Nguyễn Đường ngoan ngoãn dịch bước chân đi tới trước mặt Thích Nguyên, cậu ngẩng đầu nhìn Thích Nguyên, lộ ra một nụ cười lấy lòng, "Thích Nguyên, tớ không có việc gì, cậu không cần lo lắng đâu."
Thích Nguyên kiểm tra thân thể Nguyễn Đường một chút, sau khi phát hiện không bị thương mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nam sinh vóc dáng cao lớn hùng hùng hổ hổ bò lên từ trên mặt đất, hắn che lại thắt lưng bị đá của mình, mắng một câu thô tục, "Thằng nào không có mắt như vậy, không nhìn thấy tao đang dạy dỗ người khác sao!"
Còn dám đá hắn, không muốn sống nữa sao?
Thích Nguyên cười lạnh một tiếng, trên mặt một mảnh tối tăm, hắn nhìn nam sinh vóc dáng cao lớn kia, "Đôi mắt bị mù sao, ngay cả tao cũng không nhận ra được?"
Nam sinh vóc dáng cao lớn vừa chuyển đầu liền thấy Thích Nguyên, hắn hít ngược một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy toàn thân mình lại ẩn ẩn phát đau, chỗ lúc trước bị Thích Nguyên đánh tựa hồ còn chưa khỏi hẳn.
Mấy nam sinh lúc trước đi theo sau hắn sau khi thấy Thích Nguyên, không rên lấy một tiếng lén lút chạy mất.
Đám hỗn đản không trượng nghĩa này!
Hắn cười gượng một tiếng, "Thích... Thích ca, sao lại là anh?"
Rõ ràng nam sinh này vóc người cao lớn, thế mà lại sợ hãi rụt rè gọi Thích Nguyên là anh, Nguyễn Đường nhịn không được có chút buồn cười.
Cậu hiện tại mới nhớ ra, lúc trước trong lớp nói Thích Nguyên đánh nhau rất giỏi, không ai đánh thắng được hắn, có thể nói là bá vương trong trường.
Đôi tay Thích Nguyên chống ở trên bả vai Nguyễn Đường, xoay người cậu lại để ngực hắn dán vào sau lưng Nguyễn Đường, nhiệt độ cơ thể ấm áp theo áo sơ mi mỏng truyền qua, làm Nguyễn Đường lập tức đỏ mặt.
Thân thể Nguyễn Đường căng thẳng, lại phát hiện Thích Nguyên cúi đầu, môi lơ đãng xẹt qua vành tai cậu, ngữ khí vừa mềm nhẹ lại vừa lãnh khốc cùng chắc chắn dị thường, "Trường hợp tiếp theo không cần nhìn."
"Tôi sợ dọa đến em."
Nguyễn Đường đứng tại chỗ, nghe được tiếng bước chân phía sau, sau đó chính là tiếng nam sinh cao lớn kêu đau cùng xin tha, còn có tiếng nắm đấm đánh vào thân thể, nghe khiến cho người ta có chút ê răng.
Cậu có chút tò mò, nhịn không được muốn quay đầu lại nhìn một cái, nhưng lại sợ Thích Nguyên tức giận, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ.
"Đường Đường, được rồi, quay lại đây đi."
Âm thanh nhàn nhạt của Thích Nguyên vọng lại phía sau Nguyễn Đường, Nguyễn Đường vội vàng quay đầu, nhìn về phía tên nam sinh cao lớn kia.
Nam sinh vóc dáng cao lớn trên mặt thật ra cũng không có vết thương gì, chỉ là vẫn luôn che bụng, nhe răng, lộ ra biểu tình đau đớn khó nhịn.
Thấy Nguyễn Đường nhìn qua, nam sinh kia rụt rụt, vội vàng xin lỗi, "Tôi sai rồi, rất xin lỗi."
"Cậu là người... của Thích ca, sao lại không nói sớm," hắn gian nan lộ ra một nụ cười, "Về sau tôi sẽ che chở cậu, trong trường học tuyệt đối sẽ không có người dám tìm cậu phiền toái."
Nếu Nguyễn Đường bị thương, phỏng chừng người tiếp theo bị đánh thành đầu heo chính là hắn.
Nam sinh kia kéo kéo khóe miệng, hít sâu một hơi, hiển nhiên là sợ hãi thật sự.
Thích Nguyên đứng ở một bên nhìn, thình lình hỏi một câu, "Ai kêu mày đến đây bắt nạt... người của tao?"
Hắn cố tình dừng một chút, ánh mắt từ trên người Nguyễn Đường lướt qua, hiển nhiên đối với giải thích "Người của tao" này thập phần vừa lòng.
Điều này làm cho hắn có một loại cảm giác chiếm hữu được toàn bộ Nguyễn Đường.
"Còn không phải Hứa Diệu kia sao, đệt," nam sinh kia dưới đáy lòng mắng một câu, nếu hắn mà biết Nguyễn Đường được Thích Nguyên che chở, lại cho nhiều tiền hơn hắn cũng không dám đến đây, "Cô ta kêu bọn em giáo huấn Nguyễn Đường một trận, em cũng không biết cô ta lấy đâu ra oán khí lớn như vậy!"
Nam sinh vóc dáng cao lớn kia có thể biện minh cái gì đều biện minh cả rồi, sau đó nhìn Thích Nguyên, "Cái kia, anh, em có thể đi được chưa?"
Ánh mắt lãnh đạm của Thích Nguyên xẹt qua hắn, đáy mắt gợi lên chút hung ác, "Lần sau, nếu còn để tao biết mày bắt nạt em ấy......"
Hắn còn chưa có nói xong, nam sinh đã vội vàng lắc đầu, "Không dám không dám, em làm gì có lá gan đó!"
Thích Nguyên lúc này mới sờ sờ cằm, cho nam sinh kia đi.
Nguyễn Đường nhìn tên kia đi rồi, thương lượng cùng hệ thống mua một đạo cụ nhỏ phóng tới trên người hắn.
Mấy ngày này nam sinh sẽ gặp phải xui xẻo tột cùng, tỷ như ăn mì gói không có gói gia vị, ăn cơm không có phiếu cơm, thẻ học sinh đột nhiên bị mất......, coi như trừng phạt.
Thích Nguyên đứng ở trước mặt Nguyễn Đường, ôm cánh tay nhìn cậu, mày nhăn lại rất không vui, giống như có chút tâm phiền ý loạn, "Đang ngẩn người nghĩ gì, không phải muốn đi WC sao?"
Nguyễn Đường vội vàng gật đầu, đi WC một chuyến.
Cậu vừa mới đi đến chậu rửa bên cạnh rửa cái tay, ngón tay ướt dầm dề còn chưa có lau khô, cả người cậu lại đột nhiên bị ôm lấy ấn về phía vách tường, Thích Nguyên cúi đầu, cắn cắn môi Nguyễn Đường, ngữ khí hàm hồ, "Tới, chúng ta cũng nên tính toán một chút."
"Về sau, còn dám bỏ mặc tôi đi một mình nữa không?"
Nơi này là khu dạy học cũ, trong WC không có lắp camera, nhưng Nguyễn Đường sợ trong WC có người, hoảng loạn đẩy ngực Thích Nguyên ra, cả người e lệ đến muốn cuộn tròn thành một cục.
Nguyễn Đường bị cắn đến khóe mắt phiếm hồng, trong ánh mắt nổi lên hơi nước, cậu hít cái mũi, muốn nói chuyện này căn bản không phải to tát gì, nhưng khi thoáng nhìn thần sắc Thích Nguyên, cậu vẫn là cực kỳ ủy khuất lên tiếng, "Không dám."
Cậu cũng chỉ là muốn đi WC mà thôi, nào có nghiêm trọng như Thích Nguyên nói.
Nguyễn Đường có chút giận dỗi nghĩ, đều do cậu sủng Thích Nguyên như vậy.
Hừ.
Đôi môi hơi lạnh của Thích Nguyên tiến tới hôn lên mí mắt Nguyễn Đường, hắn rũ mắt, ngón tay nắm chặt, ngữ khí cũng lạnh lẽo lên, "Nếu em xảy ra chuyện gì, em nói tôi phải làm sao bây giờ?"
Hắn đã không thể rời khỏi Nguyễn Đường.
Hắn thậm chí có một chút du͙© vọиɠ chiếm hữu bí ẩn mà biếи ŧɦái đối với Nguyễn Đường, hắn chỉ muốn nhốt Nguyễn Đường lại, khống chế cậu trong lòng ngực mình, tại một tấc vuông nơi này tận tình chiếm hữu cậu.
Nguyễn Đường lắc đầu, ngoéo tay Thích Nguyên một cái, ngây ngốc cười, "Có cậu ở đây, tớ cũng không sợ."
Hai người đi ra WC, Thích Nguyên lúc này chậm rì rì nói cho Nguyễn Đường, "Mấy người tới lúc nãy đã trông chừng WC không cho người nào vào, bọn họ cũng sẽ không lưu lại nhược điểm đâu, cho nên yên tâm đi."
Nguyễn Đường hung dữ trừng mắt nhìn Thích Nguyên, "Cậu vừa rồi sao không nói?"
Thích Nguyên buồn cười một tiếng, không nói lời nào.
Không nói, đương nhiên là vì muốn làm một chút chuyện xấu.
Hứa Diệu cả một buổi trưa đều có chút thấp thỏm bất an, nhưng ngoài dự đoán lại có chút thống khoái, Nguyễn Đường thay thế vị trí của cô ta, cô ta muốn cho Nguyễn Đường phải trả một cái giá thật lớn, cho nên những người đó cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Cô ta không còn Chu Vũ Thâm, cũng không còn Thích Nguyên, cái gì cũng không có, ánh mắt người trong lớp nhìn về phía cô ta đều mang theo ý gì đó, Hứa Diệu căn bản không thể chịu đựng được, thậm chí muốn phát điên.
Cô ta chuyển toàn bộ ghen ghét cùng oán hận lên người Nguyễn Đường.
Nếu như không có Nguyễn Đường, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.
Buổi chiều thời điểm tan học, Hứa Diệu cố tình đi ngang qua dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, cô ta tuy rằng không thấy cái gì, nhưng cũng không ngăn cản được cô tưởng tượng ra bộ dáng Nguyễn Đường mặt mũi bầm dập.
Nhưng mà, cô lại đối diện với ánh mắt của một người.
Thích Nguyên nhìn cô ta, rõ ràng xa như vậy cái gì cũng nhìn không rõ, nhưng cô như cũ có thể cảm nhận được tầm mắt Thích Nguyên, hung ác mà lại tàn khốc, như một thanh đao sắc bén xẹt qua trên người cô.
Hứa Diệu kinh hoàng, theo bản năng chạy vào lớp học, né tránh ánh mắt kia.
Thích Nguyên có phải đã biết cái gì hay không, Thích Nguyên có phải muốn trả thù cô hay không?
Cô nghĩ đến chóng mặt nhức đầu, sau khi tan học cõng theo cặp sách chuẩn bị rời đi, nhưng mà, vừa mới đi đến góc đường đã bị một đám nữ sinh chặn lại.
Cầm đầu chính là nữ sinh lúc trước mắng cô ta câu dẫn Chu Vũ Thâm, nữ sinh đón đầu cô ta cười lạnh một tiếng, "Nếu không phải vì mày, Chu Vũ Thâm cũng sẽ không vạch ra giới hạn với tao, mày tính là thứ gì mà dám cùng tao đoạt người?"
Cô nàng nói xong liền cho Hứa Diệu một cái tát, nghe thực vang nhưng căn bản không lưu lại dấu vết.
"Có người nhờ tao chuyển lời đến mày một câu."
Nữ sinh kia bóp cằm Hứa Diệu, đón lấy ánh mắt sợ hãi của cô ta chậm rãi nói, "Bắt nạt người của hắn, dù sao cũng phải trả một cái giá nào đó."
"Mày, đã chuẩn bị tinh thần để trả giá chưa?"