Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Thích Nguyên vừa nhấc đầu, đã nhìn thấy Nguyễn Đường đứng trước mặt hơi hơi nâng cánh tay lên che dù, cậu rũ mắt không nhìn hắn, trong thanh âm mềm mại mang theo một chút âm rung, có vẻ đông cứng như đang giận dỗi.
"Sao cậu lại tới đây?"
Thích Nguyên nhẹ giọng hỏi, cảm xúc dưới đáy lòng như che trời lấp đất, giống như thủy triều cơ hồ muốn chôn vùi hắn.
Tại thời điểm hắn chật vật bất kham, Hứa Diệu vội vội vàng vàng bỏ rơi hắn, Nguyễn Đường lại xuất hiện trước mặt hắn.
Nguyễn Đường hung ba ba trừng mắt nhìn Thích Nguyên một cái, tức giận, cơn tức giận của cậu còn chưa có nguôi đâu, biểu tình trên mặt cũng là "Tui siêu hung đừng có chọc tui", nhưng đôi mắt đào hoa lại tròn xoe kia, nhìn nhưng thật ra có điểm giận dỗi đáng yêu.
(Edit: nãi hung nãi hung là cái gì vậy
Cậu nắm chặt dù, tuy rằng rất tức giận nhưng vẫn thực tự nhiên nói, "Cậu không mang dù, tôi mà không tới đón cậu, cậu sẽ dính mưa."
Nghĩ đến đây, Nguyễn Đường nhăn lại đôi mày thanh tú, đã từng có thời điểm trời mưa cậu không có chỗ để trốn, da lông trên người đều ướt dầm dề, một chút cũng không thoải mái.
Lại còn thực dễ dàng bị cảm mạo.
Nguyễn Đường nghĩ đến đây, lại tỉ mỉ đánh giá Thích Nguyên một lần, ngón tay thon dài trắng nõn sờ sờ trên quần áo Thích Nguyên, không có sờ được ẩm ướt thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Không bị ướt, thật tốt quá."
Thích Nguyên đứng tại chỗ, đáy lòng như bị ngâm trong một bình mật ong vừa ngọt lại vừa ấm, âm trầm trên mặt đều tiêu tán một chút.
Ống quần Nguyễn Đường ướt mảng lớn, hiển nhiên là vội vã chạy tới, có lẽ là sợ hắn đi rồi nên tùy tiện vọt vào trong mưa.
"Cậu biết tôi tới đây gặp ai sao?"
Khóe môi Thích Nguyên ngoéo một cái, ánh mắt lạnh lẽo mà lại sâu thẳm như một mảng tuyết trắng, hắn cúi đầu nhìn Nguyễn Đường, ánh mắt dừng lại trên mặt Nguyễn Đường, như đang thử thăm dò cái gì.
Nguyễn Đường vừa nghe câu này, tức giận trừng mắt Thích Nguyên, miệng nhấp nhấp, vẫn còn chút ủy khuất, "Cậu thật xấu!"
Luôn cự tuyệt cậu còn chưa tính, còn cùng nữ sinh khác hẹn nhau đi ra ngoài.
Ngón tay Thích Nguyên nhẹ nhàng đυ.ng vào gương mặt Nguyễn Đường, đáy mắt hiện lên một chút cảm xúc ôn nhu, "Cho dù như vậy, vẫn muốn đón tôi về nhà sao?"
Hô hấp hơi lạnh của Thích Nguyên rơi xuống trên mặt Nguyễn Đường, khoảng cách giữa hai người bọn họ đã gần lại không ít, Nguyễn Đường chỉ cần nhón mũi chân, là có thể dễ như trở bàn tay hôn đến khóe môi Thích Nguyên.
Nguyễn Đường vô thố nắm chặt ngón tay mình, lén lút nhìn môi mỏng của Thích Nguyên một cái, tâm hoảng ý loạn.
Muốn hôn một chút.
"Cầm, về sau, không cho phép đi gặp cô ấy nữa," Lông mi Nguyễn Đường run rẩy, cậu nghiêm túc nhìn Thích Nguyên, trong đôi mắt là ảnh ngược khuôn mặt của Thích Nguyên, như là chỉ đặt Thích Nguyên một người ở trong lòng, lỗ tai cậu phiếm đỏ lên, "Tôi sẽ khó chịu, cũng sẽ tức giận."
Cậu nói, cũng không đợi Thích Nguyên trả lời đã đến gần Thích Nguyên, nỗ lực giơ cây dù trong tay lên, muốn che khuất Thích Nguyên, không để hắn bị xối nước mưa, "Đi thôi, tôi đưa cậu về."
Thích Nguyên chỉ cảm thấy đầu quả tim của mình bị chạm vào một chút, một chút cảm xúc mềm mại ở ngực hắn lan tràn ra, hắn nhịn không được thấp giọng cười lên tiếng.
Hắn thật sự là quá ngu xuẩn.
Hắn ngu xuẩn muốn bắt lấy một chút ánh sáng đom đóm bên phía Hứa Diệu, lại không nghĩ tới Nguyễn Đường vẫn luôn canh giữ ở bên người hắn, cho hắn tất cả của cậu.
Quan tâm cùng thân cận của Nguyễn Đường trong những ngày nay cho tới bây giờ, từng chút khắc ở trong ngực hắn, cũng mở ra cánh cửa trái tim kiên cố kia của hắn.
Ánh mắt Thích Nguyên thâm thúy, đôi mắt không chớp nhìn Nguyễn Đường, du͙© vọиɠ chiếm hữu thâm trầm giống như sương mù nhợt nhạt tràn ngập trong đáy mắt hắn, sương mù kia như muốn dệt thành một cái lưới lớn, bắt lấy Nguyễn Đường.
Em, là của tôi.
[kiểm tra thấy độ hảo cảm cho ký chủ tăng lên, giá trị ấm áp cũng bắt đầu tăng lên, khen thưởng ký chủ 10 tích phân!]
Thanh âm vui sướиɠ của hệ thống vang lên, Nguyễn Đường có điểm mờ mịt ngẩng đầu nhìn Thích Nguyên, đột nhiên không kịp phòng ngừa, ngón tay đang cầm dù của cậu bị người nắm.
Thích Nguyên cúi đầu, tiến đến bên tai cậu, môi mỏng như có như không cọ qua vành tai trắng nõn của Nguyễn Đường, thanh âm hắn trầm thấp, giống như ngọc thạch va vào nhau, thêm một chút lương bạc, "Là tôi không tốt."
"Đường Đường, về sau tôi chỉ cùng cậu ra ngoài, được không?"