Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Bùi Nặc nhịn không được đè thấp đầu, lần thứ hai hôn môi Nguyễn Đường.
Hắn giống như bị nghiện, không sợ làm phiền đến khối Bánh Ngọt Nhỏ này, nhưng thân thể nóng rực lại như cũ không có bớt đi, cỗ lửa kia, thiêu đến càng lúc càng vượng.
Nguyễn Đường đang trong giấc mộng tựa hồ phát hiện điều gì, hơi hơi nhíu mày, mềm mại hừ một tiếng, như là bị quấy rầy, cậu vươn tay, muốn đẩy cái người đang lộng hành trên người cậu ra.
Bùi Nặc nhanh tay lẹ mắt cầm lấy cái tay kia, hô hấp nóng rực dừng lại bên trên, nóng đến ngón tay trắng nõn kia phải cuộn tròn lại, như bị kinh sợ.
Nếu là ngày thường mà nói, Bùi Nặc chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện này, rốt cuộc hắn còn có kiêu ngạo cùng với khắc chế của quý tộc.
Cách xa người ngàn dặm, lãnh đạm mà cô độc.
Nhưng là, bắt đầu từ khi trước, Nguyễn Đường đối hắn mà nói đã bất đồng.
Bùi Nặc thuyết phục chính mình, hắn nhẹ giọng nỉ non, thanh âm giấu trong bóng tối vô biên, mang theo chiếm hữu dục cực sâu, "Em là của ta."
Cho nên, chính mình muốn làm gì đều có thể.
Đôi mắt màu đỏ thẫm của hắn sâu thẳm mà thâm trầm, vẻ ưu nhã ngụy trang sớm đã bị xé rách, đáy mắt Bùi Nặc toát ra du͙© vọиɠ thân thiết mà lộ liễu, hắn rốt cuộc không chịu đựng được, nắm chặt cằm Nguyễn Đường, cúi đầu hôn xuống.
Bùi Nặc tận lực thu liễm răng nanh chính mình, thật cẩn thận mυ"ŧ cánh môi Nguyễn Đường, nơi đầu lưỡi đi qua để lại một dấu vết ướt đẫm, rất là nhẹ nhàng mở hai cánh môi Nguyễn Đường ra, dò xét đi vào.
Nguyễn Đường trong giấc ngủ cau mày, hô hấp có chút gian nan, cậu cảm thấy mình như đang bị cái gì cuốn lấy, không thể động đậy, thân thể tựa hồ bị đồ vật lạnh băng xẹt qua, mang theo một trận tê dại.
Cậu rốt cuộc không chịu đựng được, mở mắt.
Lọt vào trong tầm mắt chính là hàng lông mi thẳng tắp rũ xuống giống như lông quạ, cùng với một đôi tròng mắt màu đỏ thẫm.
Nguyễn Đường ngây người trong nháy mắt, muốn há mồm nói chuyện, nhưng mà có đồ vật gì đó ướt mềm mυ"ŧ đầu lưỡi cậu một chút, sau đó lập tức thối lui.
Cậu nhìn Bùi Nặc thong thả ung dung mà lại ưu nhã đứng lên, tựa hồ chuyện xảy ra vừa rồi rất ư là bình thường.
Trong ánh mắt tròn tròn của Nguyễn Đường còn có điểm mờ mịt, cậu sờ sờ miệng mình, nghiêng đầu nói, "Trong miệng tôi không có đường."
Cậu nhớ rõ Bùi Nặc thích ăn đường.
Nhưng là trong miệng cậu rõ ràng không có đường, vì cái gì muốn cắn miệng cậu?
Bùi Nặc nghe thấy câu nói như vậy, thần sắc vừa động, chợt cười ra tiếng, hắn hơi hơi cúi người, ngón tay thon dài tái nhợt câu lấy cằm Nguyễn Đường, trong ánh mắt đỏ thẫm có một mạt cường thế, "Ngốc muốn chết."
Đôi môi mỏng của hắn dán lỗ tai mẫn cảm của Nguyễn Đường, thanh âm hơi khàn, có loại gợi cảm không nói nên lời, "Hôn em, em cũng không biết sao?"
Đây cũng không phải là trò chơi cắn miệng nhau hay gì.
Nguyễn Đường nghe câu nói như vậy, lúc này mới phản ứng lại, cậu bưng kín miệng mình, toàn bộ lỗ tai đỏ rực, cả người cuộn lại, mũi chân nhịn không được giật giật, như là khẩn trương, lại như vô thố.
Thời điểm cậu ở trên núi nghe lão rùa kia kể chuyện xưa, lão rùa có nói qua nhân loại sau khi thành thân tân lang sẽ hôn tân nương, còn sẽ làm chút chuyện khác.
Bùi Nặc vì cái gì lại hôn cậu, là muốn cùng cậu thành thân sao?
Phản ứng của Nguyễn Đường lấy lòng Bùi Nặc, đôi tay Bùi Nặc dùng sức, ôm Nguyễn Đường ở trong lòng ngực, hô hấp hắn nóng rực, ở trên cổ Nguyễn Đường liên tiếp hạ xuống nụ hôn nhỏ vụn.
Màu đỏ nhạt, như những đóa hoa nhỏ nở rộ.
Đầu Nguyễn Đường có chút say, rõ ràng lần này không bị cắn, nhưng là cậu vẫn như cũ có loại cảm giác khó chịu như mỗi lần đến kỳ động dục này.
Cậu trở nên thật kỳ quái. Đọc 𝙩hê𝓂 các chươ𝑛g 𝓂ới 𝙩ại ~ 𝙩ru𝓂 𝙩ru𝗒𝓮𝑛.v𝑛 ~
Bùi Nặc nhìn chằm chằm Nguyễn Đường ngoan ngoãn thuận theo, trong lòng có loại cảm xúc xa lạ khó có thể mở miệng.
Rõ ràng hắn bởi vì thuốc kí©ɧ ɖụ© ảnh hưởng, mới đến chỗ của Nguyễn Đường, nhưng là, hắn lại bởi loại đυ.ng chạm đơn giản này đạt được một chút ấm áp cùng ngọt ngào, càng nhiều hơn là hưởng thụ cùng với trầm luân.
Chút ấm áp này rất ít, có lẽ chỉ có một chút điểm, nhưng trong thời gian dài ngàn năm từ khi hắn làm quỷ hút máu tới nay, lại là cực kỳ hiếm thấy.
Hắn là bị bắt chuyển hóa thành quỷ hút máu trong Thánh Chiến, sau khi chiến tranh kết thúc, hắn mất đi thân nhân, còn có bạn bè, tiến vào bên trong quan tài nhỏ hẹp mà hắc ám, thân thể vĩnh viễn đều lạnh băng.
Đã trải qua tháng năm dài đằng đẵng, chuyện quá khứ bên trong ký ức của hắn đã mơ hồ.
Hơi ấm của Nguyễn Đường, làn da mang theo huyết sắc, còn có nụ cười ngoan ngoãn mềm mại, cùng với việc đối xử tốt....với hắn.
Hắn đều thực thích.
Bùi Nặc nghĩ thầm, quả nhiên, hắn vẫn còn tham luyến ánh mặt trời.
Hắn nhìn chăm chú Nguyễn Đường, chỗ nào đó trong đáy lòng như bị cạy ra một khe hở nho nhỏ, sau đó rót vào nước đường ngọt ngào.
Cửa đột nhiên bị gõ, Bùi Nặc thu liễm lại chiếm hữu dục cùng với một chút cảm xúc phức tạp nổi lên trong đáy mắt, hắn đắp chăn lại cho Nguyễn Đường, ngữ điệu có chút ôn nhu, "Ngủ đi."
Mắt Nguyễn Đường trông mong nhìn theo bóng dáng hắn, đến khi Bùi Nặc quay đầu lại lại giấu đầu lòi đuôi gắt gao nhắm hai mắt lại, làm ra bộ dáng "Tui thực nghe lời".
Bùi Nặc nhịn không được cười cười, đi ra cửa, sau khi nhìn thấy quản gia, thần sắc lại lạnh xuống.
"Thuốc giải độc, có mang lại đây không?"
Sau khi hắn trúng thuốc kí©ɧ ɖụ©, hắn đã kêu quản gia góp nhặt những hương khí trong phòng lại, sau đó đi chế tạo thuốc giải độc tương ứng.
Chờ phân phó xong xuôi hết thảy, hắn mới buông thả chính mình đi tới phòng Nguyễn Đường.
Cho dù mất khống chế, hắn cũng sẽ không tổn thương đến Nguyễn Đường.
Quản gia cung kính mang tới một ống tiêm thon dài, Bùi Nặc ngửi ngửi, xong mới rót vào trong mạch máu của mình, hắn buông mắt xuống, thu liễm đi phức tạp ở đáy mắt, "Có phát hiện gì sao?"
Trước đó rõ ràng lực lượng hắn mất khống chế, nhưng sau khi ngửi được thứ này, thống khổ thế nhưng giảm bớt không ít.
Quản gia do dự một chút, mới nói, "Hương khí kia tựa hồ là từ một loại hỗn hợp đặc thù tạo thành, có thể ức chế tình trạng mất khống chế của thân thể ngài."
"Nhưng là, chúng tôi tạm thời còn chưa có tìm ra hỗn hợp này, rốt cuộc là cái gì."
Rốt cuộc, mỗi một phần của thuốc được tạo ra, luôn lẫn vào một ít đồ vật bất đồng, thậm chí là hợp thành phẩm, muốn trong một khoảng thời gian ngắn tìm ra, thật sự là không dễ dàng.
"Thân vương đại nhân, thuốc kí©ɧ ɖụ© này tuy rằng có thể kích phát du͙© vọиɠ người cực đại, nhưng đối với thân thể lại không có tổn hại," quản gia cung kính cong thân thể, "Không bằng, trong khoảng thời gian này, ngài có thể sử dụng loại thuốc này thử xem sao."
Bùi Nặc nghe thấy câu nói như vậy, tay dùng sức, lập tức bóp nát ống tiêm.
Hắn nghiêng đầu, trên mặt bất động thanh sắc, nhưng lỗ tai lại đỏ một chút.
Ngoài dự đoán, hắn thế nhưng có điểm cao hứng.