Chương 6

"Ừm." Phong Vực Tranh đáp lại một tiếng, trong khi Phong Nghiêm lại bực bội mà nói.

"Mặc dù là vì Tiêu tổng, Vực Tranh phải dẫn con theo, nhưng tốt nhất là con hãy ngoan ngoãn, đừng làm mất mặt gia đình Phong của chúng ta."

Phong Nghiêm không ngần ngại mà buông lời châm chọc, Phong Vực Tranh liền chờ đợi Phong Thụy Nhiên sẽ nổi giận như thường lệ. Nhưng tiếc thay, bây giờ Bạch Thụy đã thay thế nguyên chủ, người từ nhỏ đã trải qua đủ loại nhục mạ nên sẽ không bị mấy lời châm chọc đơn giản làm mất bình tĩnh.

Bạch Thụy nhẹ nhàng xoay xoay ly trong tay, rồi tự nhiên mỉm cười đáp lời Phong Nghiêm:

"Thật ra con cũng không nhất thiết phải đi, chỉ là trước đó Tiêu Trạm đã gọi cho con vài lần, nhất định muốn con tham gia. Con cũng không có cách nào từ chối. Tiêu gia và Phong gia chúng ta hiện giờ còn có quan hệ hợp tác, con liên lạc nhiều với Tiêu Trạm cũng có lợi cho gia đình mình. Vì dù nói thế này đi chăng nữa thì con cũng mang họ Phong đúng không ba?"

Lời của Bạch Thụy dập tắt hết cơn giận của Phong Nghiêm. Ông ta nhìn kỹ Bạch Thụy, thấy trang phục hôm nay của cậu rất chỉnh chu, nghẹn hồi lâu mới nói được một câu:

"Con hiểu được đạo lý này là tốt rồi."

Sau đó, ông ta quay đầu nói với Phong Vực Tranh:

"Buổi tiệc tối, con dẫn theo em trai đi cùng. Tiện thể cùng Tiêu gia bàn bạc chuyện cảng biển, cũng để Thụy Nhiên nghe mà học hỏi một chút."

Nhìn thấy Phong Vực Tranh gật đầu, Bạch Thụy cười thầm trong lòng. Cái gì mà học hỏi chứ? Phong Nghiêm lão cáo già này, chỉ là muốn lợi dụng cậu để thu được nhiều lợi ích hơn từ Tiêu gia mà thôi.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến ngày hôm sau. Bạch Thụy vẫn khéo léo từ chối ý định của Tiêu Trạm muốn đích thân đến đón, quyết định đi cùng Phong Vực Tranh.

Đêm đến, Bạch Thụy chuẩn bị sẵn sàng trong phòng mình rồi bước xuống cầu thang.

"Em..."

Phong Vực Tranh, người đang chờ dưới lầu, nhìn thấy Bạch Thụy liền ngẩn người ra.

Bạch Thụy mặc một bộ vest kẻ sọc màu cà phê nhạt, đi cùng đôi giày da cùng tông. Cậu không đeo cà vạt mà thay vào đó là một chiếc nơ đen sẫm, tóc được chải chuốt gọn gàng. Quan trọng hơn cả là khí chất lạnh lùng toát ra từ cậu, kết hợp với gương mặt tinh xảo tràn đầy ánh nắng, khiến cậu trông như một hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích.

Phong Vực Tranh cảm thấy trái tim mình như bị va một cú chạm mạnh, ngơ ngác nhìn Bạch Thụy, như thể đây là lần đầu tiên gặp cậu. Trong đầu hắn ta bỗng chợt nhớ lại hình ảnh cậu bé nhỏ nhút nhát, sợ sệt gọi anh là "anh trai" nhiều năm trước.

Bạch Thụy nhìn thấy Phong Vực Tranh ngẩn ngơ, bật cười khúc khích, như một làn băng tan chảy. Cái vẻ lạnh lùng cao quý của cậu ngay lập tức biến thành một cậu bé nhà bên thân thiện, dễ mến nhưng vẫn tỏa sáng đến chói mắt.

"Ạnh trai, chúng ta đi thôi."

Bạch Thụy không để ý đến Phong Vực Tranh đang ngẩn người, tự mình mở cửa xe và ngồi vào.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng thúc giục từ Phong Nghiêm, Phong Vực Tranh mới như tỉnh mộng. Anh cau mày ngồi vào xe, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Nghĩ về quá khứ của Phong Thụy Nhiên, Phong Vực Tranh cảm thấy bản thân hôm nay thật sự đã bị mê hoặc. Anh hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói:

"Lát nữa khi đến yến hội, nói ít thôi, đừng gây rắc rối cho ta, hiểu chưa?"

Trong mắt Bạch Thụy thoáng hiện lên một tia lạnh lùng, nhưng miệng lại ngoan ngoãn đáp:

"Đã biết, anh trai."

Dù miệng nói ngoan ngoãn, nhưng dáng ngồi của Bạch Thụy vẫn rất tùy tiện, hoàn toàn khớp với hình ảnh một kẻ ăn chơi trác táng như nguyên chủ.

Phong Vực Tranh chỉ đáp một tiếng "Ừ," dường như rất hài lòng với câu trả lời của Bạch Thụy.

Không bao lâu, hai người đã đến hội trường trên du thuyền. Tuy rằng Phong Thụy Nhiên không mấy khi tham gia vào các buổi tiệc như thế này, nhưng Bạch Thụy thì khác. Sau nhiều năm bí mật phát triển thế lực, lại từng là gia chủ của Bạch gia, nên những sự kiện như thế này chẳng là gì đối với cậu.

Buổi yến hội này chủ yếu dành cho các tài năng trẻ tuổi, rất ít người lớn tuổi tham gia. Đây cũng được xem là cơ hội tốt để thế hệ trẻ mở rộng mối quan hệ.

Khi hai người đến nơi, yến hội đã bắt đầu. Việc họ đến muốn chẳng khác nào tuyên bố quyền chủ nhân của bữa tiệc.

Vừa bước vào hội trường, Bạch Thụy tự mình lấy một ly nước uống, nghĩ thầm không biết nữ chính đã đến chưa. Đang suy nghĩ thì thấy một bóng người đi thẳng về phía mình, theo phản xạ, Bạch Thụy liền tránh sang một bên. Bóng người kia liền đυ.ng vào Phong Vực Tranh, Bạch Thụy quay đầu lại nhìn, phát hiện đó là nữ chính Tưởng Bội Bội.

"A! Xin lỗi, tôi vừa mới không đứng vững."

Tưởng Bội Bội dựa vào vai cảu Phong Vực Tranh mà đứng thẳng người dậy, xấu hổ nhìn anh một cái. Đôi mắt của cô ta đầy tình cảm, thật đúng là một bộ dạng mi mục hàm tình. Phong Vực Tranh cũng tỏ ra rất ga lăng khi đỡ Tưởng Bội Bội, nhưng ngay sau đó anh lùi lại một bước, không có thêm động tác nào khác.