Chương 5

Cuối cùng, Tiêu Trạm cũng rời đi theo sự thúc giục của Bạch Thụy. Nhưng khi ngồi vào chiếc siêu xe rời đi, nụ cười trên môi anh vẫn chưa hề tắt.

Vương Thăng, người lái xe, nhìn qua gương chiếu hậu, không thể không huýt sáo.

"Sếp à, ngài hôm nay trông vui thế, chẳng lẽ ngài đã tìm được phu nhân tương lai của chúng tôi rồi!"

Nghe Vương Thăng nói vậy, hình ảnh của Tiểu Nhiên lại hiện lên trong đầu Tiêu Trạm, khiến anh cảm thấy như có một dòng nước ấm lạ thường chảy qua lòng mình. Nhưng anh chỉ nhíu mày và nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng thường thấy, giọng điệu cứng nhắc đáp lại:

"Đừng nói linh tinh, chỉ là Tiểu Nhiên hôm nay có vẻ khác lạ."

Nói xong, anh nhắm mắt dưỡng thần, không để ý đến lời lẽ thao thao bất tuyệt của người trợ lý phía trước.

Buổi sáng hài hước cứ vậy kết thúc với việc Tiêu Trạm bỏ đi. Bạch Thụy vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài vừa suy nghĩ, mặc dù trước đây ban đầu hắn bị Tiêu Trạm ép buộc xử lý các hạng mục cảng, nhưng bữa tiệc trên tàu biển chính là nơi mà nam chính và nữ chính sẽ gặp gỡ, một cốt truyện quan trọng.

Hai người họ thậm chí còn sẽ say rượu và xảy ra quan hệ, có thể nói là khởi đầu của mọi thứ. Dù Tiêu Trạm không mời Bạch Thụy, cậu cũng sẽ tìm cách đi cùng Phong Vực Tranh.

Giờ đây, Tiêu Trạm đã nói trước, dù Phong Vực Tranh muốn ngăn cản, cũng phải nể mặt Tiêu Trạm mà đưa cậu đi cùng.

Ra ngoài, sau khi chỉnh sửa lại diện mạo, nhìn mái tóc ngắn màu đen của mình đã trở lại bình thường, Bạch Thụy cảm thấy nhẹ nhõm. Ai lại đi ra ngoài với cái đầu "Smart" cơ chứ.

Mặc chiếc áo sơ mi mới, cậu liền thu được một nụ cười ngượng ngùng của cô nhân viên bán hàng. Bạch Thụy nháy mắt với cô, khiến cô đỏ mặt ngay lập tức. Bạch Thụy trả tiền với vẻ mặt vô tội, mặc cho lão Hắc trong tâm thức đang chỉ trích cậu là "hồng nhan họa thủy".

"Dù là họa thủy, tôi vẫn là lam nhan! Hơn nữa, tôi thích đàn ông!"

Sau khi xong việc, ngồi trên xe về nhà, Bạch Thụy không quên đấu võ mồm với lão Hắc trong tâm thức.

"Đừng bàn về hồng nhan hay lam nhan gì nữa, cậu vẫn là họa thủy!"

Nhìn lão Hắc với vẻ kiêu ngạo, Bạch Thụy cong khóe miệng cười. Cậu ném túi đồ lớn nhỏ cho người hầu rồi vui vẻ bước vào nhà ăn.

Lúc này vừa đúng giờ ăn tối, nhìn thấy ba người trong gia đình đã ngồi cùng nhau ăn cơm, không hề chờ mình, Bạch Thụy cảm thấy mình như là người ngoài.

Liễu Tuyết ngước lên nhìn Bạch Thụy, có vẻ ngạc nhiên trước sự thay đổi của cậu. Tuy nhiên, bà nhanh chóng che giấu sự ngạc nhiên, mỉm cười từ ái và nói:

"Thụy Nhiên chưa ăn phải không? Để mẹ bảo người làm chuẩn bị phần của con."

Liễu Tuyết diễn đúng vai từ mẫu, nhưng Bạch Thụy không đáp lại, chỉ tự nhiên mà ngồi xuống bàn bên cạnh và rót cho mình một ly nước trái cây. Phong Nghiêm và Phong Vực Tranh tiếp tục ăn mà không thèm liếc mắt nhìn Bạch Thụy.

Bạch Thụy nhìn sang Phong Vực Tranh ngồi đối diện, quả nhiên anh ta phù hợp với thẩm mỹ của Thiên Đạo về nam chính, vẻ ngoài rất hoàn hảo. Bộ vest may đo càng làm nổi bật hình ảnh một tổng tài tinh anh.

Chỉ có điều, việc thay đổi bạn gái liên tục giống như thay quần áo. Dù công tác bảo mật khá tốt, nhưng trong mắt Bạch Thụy, Phong Vực Tranh cũng chỉ là một gã đàn ông đa tình.

Nhưng mà, một nam chính như vậy, sao có thể bỏ qua một rừng cây lớn để quỳ gối dưới chân nữ chính? Chẳng lẽ ánh hào quang của Mary Sue thực sự mạnh mẽ đến thế?

Bạch Thụy khẽ lắc đầu trong lòng, nhìn những món ăn phong phú trước mặt và bắt đầu thưởng thức một cách thoải mái.

Phong Vực Tranh cũng đang lén lút quan sát Bạch Thụy, thấy người em cùng cha khác mẹ của mình hôm nay có vẻ khác lạ.

Không chỉ thái độ của cậu với Tiêu Trạm và mẹ Liễu Tuyết hoàn toàn khác trước, mà cả diện mạo đột nhiên sửa soạn cẩn thận. Dù cách ăn uống của cậu tuy vẫn tùy tiện như cũ, nhưng có vẻ đã thêm phần lịch lãm.

Phong Vực Tranh cười nhạo, cảm thấy mình thật điên rồ khi nghĩ rằng một kẻ thô lỗ như Bạch Thụy lại có thể lịch lãm. Nhưng không sao, miễn là sự tồn tại của Phong Thụy Nhiên có thể giúp hắn thu được lợi ích lớn hơn từ Tiêu gia, thì hắn không ngại có thêm một đôi đũa trên bàn ăn.

(Lời tác giả: CP là Bạch Thụy và Tiêu Trạm. Tiểu công và tiểu thụ, cùng với lão Hắc, đều có mối liên hệ sâu sắc, vì vậy sẽ có cảm giác quen thuộc tự nhiên giữa họ. Những điều này sẽ được viết thêm sau.)

Chỉ là, trong lúc Phong Vực Tranh đang trầm tư, chợt nghe người đối diện lên tiếng.

"Đại ca, ngày kia sẽ là lần đầu tiên hai anh em chúng ta cùng nhau tham gia một buổi tiệc tối."

Bạch Thụy uống cạn ngụm nước trái cây cuối cùng, ngẩng đầu cười tươi nói với Phong Vực Tranh.

Phong Nghiêm nghe vậy, sắc mặt liền đne hẳn đi. Phong Nghiêm từ trước đến giờ luôn coi Phong Vực Tranh là con ruột của mình, còn với Phong Thụy Nhiên thì lại chẳng mấy quan tâm, cho nên chưa từng dẫn cậu đi dự yến tiệc hay tạo cơ hội tiếp xúc với những mối quan hệ xã hội.