Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Ác Ký Chủ Quá Hung Tàn

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiếng xương gãy làm người ta rùng mình, nhưng Bạch Thụy vẫn giữ nụ cười, giống như cậu đang làm một việc phong nhã. Khi đắc thế, thủ đoạn tàn nhẫn của cậu khiến người ta phẫn nộ.

Bạch Thụy không quan tâm liệu mình có thể sống đến già hay không, bởi thế giới này vốn dĩ là cá lớn nuốt cá bé. Vì vậy, ngay cả khi sau này bị tính kế đến chết bởi chính em gái mà cậu đã bảo vệ suốt bao năm, Bạch Thụy cũng chỉ tiếc nuối vì đã đi một nước cờ sai.

Nhưng Bạch Thụy không ngờ rằng cái chết không phải là kết thúc. Một vật tự xưng là hệ thống đã tìm đến cậu, nói rằng muốn giúp cậu sống lại. Nhưng Bạch Thụy không đồng ý ngay lập tức, vì cậu đã gặp quá nhiều âm mưu. Những điều kiện hấp dẫn như vậy, cậu không tin phía sau giao dịch không có cạm bẫy.

Chỉ tiếc rằng năng lực của cậu quá yếu, cuối cùng vẫn bị cưỡng ép trở thành con rối của hệ thống. Mỗi lần Bạch Thụy xuyên qua một thế giới, cậu đều trở thành vai phản diện của thế giới đó. Nhiệm vụ của cậu là thay đổi vận mệnh của vai phản diện.

Nhưng sự thay đổi này không phải là làm lại cuộc đời, mà là làm sao bảo cậu không đối nghịch với vai chính, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng trở thành đá kê chân cho vai chính.

Bạch Thụy biết, ở thế giới ban gốc của cậu, trong mắt một số người, cậu cũng không phải là kẻ ác.

Nhưng như vậy thì sao chứ, cậu không chấp nhận việc bị giẫm đạp, còn cái người được coi là vai chính lại có thể sống yên ổn mà không phải trả giá.

Vì thế, cậu một bên giả bộ thuận theo, chịu đựng sự tra tấn của từng tiểu thế giới, một bên tìm kiếm cơ hội. Đến khi gặp được Lão Hắc trong một thế giới tu chân.

Lão Hắc có huyết mạch Chu Tước, vốn dĩ là một bá chủ. Ai ngờ rằng đối phương có lực lượng cường đại như vậy, lại bị cậu kết khế ước một cách tình cờ.

Khi Bạch Thụy phát hiện Lão Hắc không bị rằng buộc bởi những quy tắc của các thế giới, cậu đã nghĩ cách luyện hóa Lão Hắc vào hệ thống, kết hợp với nó, xâm chiếm ý thức của hệ thống, từ đó hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc.

“Tiểu tử, lần này xuyên qua là năng lượng cuối cùng của ta. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cả ta và cậu đều sẽ biến mất khỏi thời không. Cậu phải tỉnh táo lên, đừng lại gây rối!”

Lão Hắc thấy Bạch Thụy dường như đã hồi phục, cũng trở lại dáng vẻ trêu chọc như xưa.

Bạch Thụy cúi mắt xuống, nhận ra rằng nếu cậu thất bại lần nữa, Lão Hắc cũng sẽ bị tiêu diệt. Nhưng đối phương vẫn luôn tỏ ra nhẹ nhàng.

Cậu thừa nhận rằng sau khi thoát khỏi hệ thống, vì hả giận, cậu đã quá tùy tiện trong các tiểu thế giới. Nhưng thực ra, Bạch Thụy không muốn liên lụy đến Lão Hắc.

Thực ra, những nhiệm vụ đó đối với cậu mà nói dễ như trở bàn tay.

"Tiểu Nhiên, cậu không sao chứ!"

Một giọng nam ấm áp truyền đến, làm tai của Bạch Thụy hơi tê dại. Một mùi hương cỏ xanh thoang thoảng vây quanh cậu, khiến trong lòng cậu có cảm giác quen thuộc đầy kỳ lạ.

Ngẩng đầu lên, cậu thấy một gương mặt vô cùng cương nghị. Từ ký ức của chủ cũ, Bạch Thụy biết, người đàn ông này là Tiêu Trạm, gia chủ Tiêu gia, người duy nhất trên thế gian thực sự quan tâm đến chủ cũ Phong Thụy Nhiên.

"Tiêu Trạm, chú đang làm gì vậy! Mau buông tôi ra!"

Bạch Thụy phải dùng rất nhiều sức mới thoát ra khỏi vòng tay của Tiêu Trạm. Dựa theo tích cách của chủ cũ, cậu bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng với Tiêu Trạm.

Tiêu Trạm không nổi giận, chỉ bất đắc dĩ xoa đầu Bạch Thụy, nhưng lại bị cậu hất tay ra.

"Tiêu gia chủ, ngài xem, tôi đâu có nói sai! Thụy Nhiên chỉ đang ngủ thôi, chúng tôi đâu có giam lỏng hắn. Hắn là con cháu Phong gia, sao chúng tôi lại làm chuyện như thế, đúng không Thụy Nhiên!"

Bạch Thụy ngẩng đầu nhìn ra cửa, thấy toàn thể gia đình Phong gia đang đứng đó. Người vừa nói là Liễu Tuyết, mẹ kế của Phong Thụy Nhiên, lúc này bà đang nhìn Bạch Thụy với vẻ mặt ôn nhu, nhã nhặn.

Mẹ ruột của chủ cũ, Tiêu Lăng, qua đời chưa đầy một tuần thì người cha "tốt" của cậu, Phong Nghiêm, đã vội vàng mà mang cái người được gọi là “chân ái” này về, cùng với con trai của họ, Phong Vực Tranh, người lớn hơn chủ cũ 5 tuổi.

Thật là mỉa mai, con riêng Phong Vực Tranh trở thành đại thiếu gia Phong gia, trong khi Phong Thụy Nhiên, con trai chính thất, lại bị đối xử không bằng.

Bạch Thụy giữ mặt vô cảm nhìn đám người ở cửa, không đáp lại lời của Liễu Tuyết.

"Thụy Nhiên, đây là thái độ của mày với mẹ sao! Không thấy mẹ mày đang nói chuyện với mày à!"

Phong Nghiêm tức giận nhìn Bạch Thụy. Tiêu Trạm gần đây đã không coi lão ra gì, còn không ngần ngại mà tỏ thái độ, làm lão vô cùng bực tức.

Lên tới lầu, thấy con trai mình cũng như vậy, Phong Nghiêm không nhịn được mà quát lớn Bạch Thụy.

"Vậy con phải đối xử thế nào với người đã quên mất người mẹ đã sinh ra con chứ."
« Chương TrướcChương Tiếp »