Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Ác Ký Chủ Quá Hung Tàn

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Muốn công khai mà không chịu nói trước với em, anh làm sao biết chắc rằng em sẽ phản đối? Mặc dù xem mấy người kia nhảy nhót như mấy chú hề thực sự rất buồn cười, nhưng tâm trạng của em với anh mới là quan trọng nhất.”

Vừa nói, Bạch Thụy vừa đan ngón tay vào tay Tiêu Chạm, khẽ nói:

"Đặt vé máy bay ngày đi! Chúng ta bay sang Y quốc kết hôn, như vậy cả hai đều yên tâm!"

Tiêu Trạm nghe lời Bạch Thụy nói, lập tức ngây người:

"Tiểu Nhiên! Em, em vừa mới nói..."

"Em nói kết hôn, anh không muốn sao?"

Bạch Thụy chớp mắt, biểu cảm buồn bã.

"Đồng ý! Tôi đồng ý!"

Tiêu Trạm đột nhiên ôm chặt Bạch Thụy vào lòng, mừng rỡ đến mức cảm giác trái tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Hắn run run lấy từ túi áo một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, mở ra trước mặt Bạch Thụy.

Hai chiếc nhẫn bạc yên lặng nằm trong chiếc hộp, kiểu dáng rất mộc mạc nhưng lại khiến Bạch Thụy không kiềm được cảm giác rạo rực.

Bạch Thụy hít sâu một hơi, kìm nén dòng nước mắt. Cậu mỉm cười cầm một chiếc nhẫn đeo vào tay mình, rồi rất tự nhiên cầm chiếc còn lại đeo lên cho Tiêu Trạm.

“Anh lúc nào cũng mang nhẫn theo bên mình sao?”

Bạch Thụy khẽ vung vẩy chiếc nhẫn trên tay, rồi đặt một nụ hôn lên đó. Tiêu Trạm, xúc động đến mức giọng nói khàn khàn, hôn nhẹ lên môi người yêu.

"Bởi vì mỗi khoảnh khắc tôi đều mong em sẽ gả cho tôi, thuộc về tôi, và tôi cũng sẽ mãi mãi thuộc về em!"

Không chỉ em thuộc về tôi, mà tôi cũng thuộc về em. Hai người yêu nhau đã trao nhau lời hứa hẹn mãi mãi.

Bạch Thụy không biết từ khi nào mà Tiêu Trạm lại giỏi nói những lời yêu thương như vậy, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng lòng mình đã rất xúc động. Hai người vui vẻ đặt vé máy bay và ngay trong ngày bay đến Y quốc để kết hôn.

Tiêu Trạm nhìn tờ giấy chứng nhận hôn thú hợp pháp trong tay, vuốt ve từng chữ tên Bạch Thụy và mình. Bạch Thụy nhìn dáng vẻ trân trọng của Tiêu Trạm, cảm thấy buồn cười nhưng cũng tràn ngập hạnh phúc.

Gặp được Tiêu Trạm trong thế giới này là may mắn lớn nhất đời cậu.

Trong khi hai người ngọt ngào bên nhau, Phong gia bên kia lại hoàn toàn khác biệt. Phong Nghiêm đã phát hiện ra toàn bộ sản nghiệp Phong gia đã bị đổi tên một cách lặng lẽ, hiện tại chỉ còn lại cái vỏ rỗng.

Người đổi tên không ai khác chính là con trai mà lão ta luôn coi thường - Phong Thụy Nhiên.

Nói cách khác, hiện giờ Phong Thụy Nhiên mới là người nắm quyền thực sự ở Phong gia. Còn những tài sản vốn thuộc về lão ta đã sớm bị Liễu Tuyết đánh mất trên chiếu bạc, và hiện tại đều đã nằm trong tay Tiêu Trạm.

Phong Nghiêm không thể nào tin rằng Phong Thụy Nhiên có khả năng làm được điều này, chắc chắn Tiêu Trạm đã gây khó dễ. Lão ta tìm đến công ty của Tiêu Trạm để chất vấn, nhưng được thông báo rằng hai người đã ra nước ngoài vì công việc.

Phong Nghiêm gọi vô số cuộc điện thoại cho Bạch Thụy, từ cơn giận ban đầu cho đến sự bình tĩnh về sau.

Phong Nghiêm biết hiện tại tình thế rất bất lợi cho mình. Hy vọng duy nhất là Phong Thụy Nhiên, người con trai mà lão ta tin rằng vẫn luôn mong chờ sự chú ý của cha mình.

Phong Nghiêm tin rằng chỉ cần dành cho cậu chút ấm áp, Phong Thụy Nhiên chắc chắn sẽ trở về và làm việc cho lão ta một lần nữa.

Phong Nghiêm mỗi ngày đều đến trước cửa chung cư của Tiêu Trạm để chờ, cuối cùng cũng gặp được hai người quay về. Nhìn thấy họ tay trong tay, Phong Nghiêm cố nén cơn giận, bước lên phía trước.

Bạch Thụy nhìn sang Tiêu Trạm, hắn gật đầu và quay về nhà, để Bạch Thụy tự giải quyết chuyện với Phong Nghiêm. Phong Nghiêm hít một hơi sâu, cố tỏ vẻ ôn hòa nói với Bạch Thụy:

"Thụy Nhiên, con đã trở về! Trước kia là ba không tốt, con cũng biết con đường đồng tính luyến ái này không dễ đi. Ba không cố ý nói nặng với con. Hai cha con chúng ta ngồi lại cùng nhau nói chuyện, con thấy thế nào?"

Bạch Thụy không bất ngờ khi thấy Phong Nghiêm xuất hiện. Cậu biết Phong Nghiêm chắc chắn đã nhận ra tình trạng của Phong gia nên mới đến đây chịu thua. Bạch Thụy có chút khâm phục sự co giãn của Phong Nghiêm, nhưng lần này lão ta còn định lợi dụng tình thân để thuyết phục cậu. Nếu là trước kia, Phong Thụy Nhiên có thể đã cảm thấy xúc động. Nhưng tiếc thay, người đứng trước mặt Phong Nghiêm lúc này là Bạch Thụy.

Bạch Thụy mỉm cười, nhếch khóe miệng nói với Phong Nghiêm:

"Phong gia chủ, ngài đã biết vấn đề của Phòng gia mới đến tìm tôi, phải không? Tiếc rằng, người ta không thể ngốc cả đời. Ngài gọi tôi là con, thật sự tôi không gánh nổi danh xưng này."

Nghe vậy, Phong Nghiêm tức đến mức mặt mày đỏ bừng, lớn tiếng quát.

“Phong Thụy Nhiên, đừng quên mày mang họ gì. Nếu không có Phong gia, mày nghĩ mình có thể sống lâu dài sao? Hiện tại mày cảm thấy dường như có tất cả, nhưng mày cũng chỉ là con rối của Tiêu Trạm thôi. Hắn đang lợi dụng mày để kiểm soát Phong gia, và khi mày không còn giá trị, hắn sẽ đá mày ra khỏi cuộc đời hắn!”
« Chương TrướcChương Tiếp »