Chương 28

Tiêu Trạm ngẩng đầu, nhìn thấy Liễu Tuyết với vẻ mặt kinh hoàng, và sau đó là những người khác của Phong gia đi theo đến.

Tiêu Trạm ôm chặt Bạch Thụy, nhìn thấy mọi người trong Phong gia tụ tập lại mà không chút nào buông tay. Người trong lòng là của hắn, nếu bị thấy cũng chẳng có gì phải giấu diếm.

Thậm chí, nếu không phải Bạch Thụy không cho, Tiêu Trạm đã sớm muốn công khai toàn thế giới để tuyên bố chủ quyền. Bạch Thụy nhìn dáng vẻ chiếm hữu của Tiêu Trạm, cũng không phản đối, ngầm chấp nhận hành động của Tiêu Trạm.

Nhưng những người của Phong gia rõ ràng không bình tĩnh như hai người đương sự. Phong Nghiêm nhìn thấy hai người ôm nhau đầy ái muội, tức thì mặt mày đen kịt. Lão giơ tay chỉ vào hai người, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ngươi, các ngươi mau tách nhau ra cho ta!”

Tưởng Bội Bội nhìn Phong Nghiêm bên cạnh nổi giận đùng đùng, trong mắt hiện lên một tia khoái trá. Vốn dĩ cô đã tính toán lương theo cơ hội này để Liễu Tuyết phát hiện chuyện giữa hai người, rồi thọc đến chỗ Phong Nghiêm. Không ngờ lại thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng kết quả thế này càng tốt hơn.

Phong Vực Tranh gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Trạm, nhìn người mà mình khao khát nhưng không có được lại dễ dàng bị đối phương ôm trọn trong lòng. Phong Vực Tranh cắn chặt răng, cảm thấy trái tim mình như bị rút cạn máu.

Sao có thể như vậy! Thụy Nhiên và Tiêu Trạm sao lại có loại quan hệ này?

Bảo sao Tiêu Trạm lại quan tâm đến Thụy Nhiên nhiều như vậy, hóa ra hai người lại có mối quan hệ như vậy. Phong Vực Tranh tức giận nắm chặt đôi tay, nhưng đối diện với Tiêu Trạm, hắn vẫn không dám làm gì.

Phong Nghiêm không dám trừng mắt với Tiêu Trạm, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Thụy. Mặc dù trong giới thượng lưu cũng có không ít kẻ thích đồng tính, nhưng đều là thích trong âm thầm, không ai dám công khai ra bên ngoài.

Trong mắt Phong Nghiêm, Bạch Thụy đã khiến hắn mất hết mặt mũi. Huống chi, Tiêu Trạm bên ngoài còn được xem là nửa trưởng bối của Phong Thụy Nhiên, nói ra thì Phong Nghiêm càng cảm thấy không có mặt mũi để gặp người.

Bạch Thụy xoa trán, vỗ nhẹ lên tay Tiêu Trạm, ra hiệu cho hắn thả mình ra. Tiêu Trạm nhìn thấy người yêu không có chỗ nào khó chịu mới từ từ buông tay, nhưng vẫn đứng sát phía sau Bạch Thụy.

“Mọi người tập trung ở đây, có chuyện gì sao?”

Bạch Thụy ôm lấy vai mình, vô tình để lộ sự kiêu ngạo bẩm sinh trong ánh mắt.

Phong Nghiêm lại không nhận ra điều gì bất thường, thói quen thường ngày là ra lệnh cho Bạch Thụy, giọng điệu rất không khách khí nói:

"Còn hỏi chuyện gì! Còn không mau cút về phòng, con trai của ta, Phong Nghiêm, tuyệt đối không thể là tên đồng tính luyến ái ghê tởm đó được!"

Bạch Thụy cười nhạo một tiếng, xoay người tặng cho Tiêu Trạm một nụ hôn sâu ngay trước mặt Phong Nghiêm. Tiêu Trạm vội vàng đáp lại đầy vui vẻ, hai người ôm hôn đến khi cảm thấy hơi khó thở mới tách ra.

Lúc này Phong Nghiêm đã tức đến run cả người, chỉ vào Bạch Thụy định mắng. Nhưng Bạch Thụy đã lạnh lùng châm biếm nói:

"Phong gia chủ có lẽ đã ở bệnh viện quá lâu, hay là lo quản chuyện người khác quá nhiều. Tốt nhất là xem lại Phong gia của mình trước đã."

"Người có ý gì?"

Vừa nghe nhắc đến Phong gia, Phong Nghiêm lập tức lo lắng. Lão đã hao hết tâm lực, thậm chí hy sinh vài mạng người mới nắm được Phong gia. Vị trí gia chủ tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề, nghe Bạch Thụy nói vậy, Phong Nghiêm tạm thời không còn quan tâm đến những chuyện vừa xảy ra.

Nhưng Bạch Thụy chẳng hề bận tâm đến Phong Nghiêm, chỉ kéo Tiêu Trạm tiến về phía cổng lớn. Khi đi ngang qua Tưởng Bội Bội, Bạch Thụy nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô.

"Tưởng tiểu thư cũng thật có tính toán, nhưng tiếc là cô hơi thiếu tự nhận thức. Khuyên cô nên bớt nghĩ đến chuyện của đàn ông khác thì hơn."

Tưởng Bội Bội nghe vậy, lòng chợt rùng mình. Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Trạm, cô không thể thốt ra được lời giải thích nào.

Phong Nghiêm lúc này không còn thời gian bận tâm đến Bạch Thụy và Tiêu Trạm, chỉ lo lắng gọi điện cho những người phụ trách các sản nghiệp của Phong gia. Tâm trí lão rối bời, khẳng định rằng Bạch Thụy sẽ không nói ra mấy lời vô căn cứ.

Bạch Thụy và Tiêu Trạm ngồi trên xe, Bạch Thụy nhìn người đàn ông ngồi cạnh với gương mặt nghiêm túc, liền cố tình kéo căng da mặt đối phương một chút.

“Cố ý, đúng không?”

Bạch Thụy không tin Tiêu Trạm nhạy bén lại không nhận ra Liễu Tuyết đã đến từ lâu. Hôm nay rõ ràng là Tiêu Trạm cố ý muốn ngả bài với Phong gia, nhưng bản thân Bạch Thụy cũng cố ý dung túng theo.

Giọng thanh niên kéo dài ở âm cuối, khiến Tiêu Trạm cảm thấy cổ họng khô khốc, theo phản xạ liền nuốt nước miếng. Hắn há miệng, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

Bạch Thụy nhìn dáng vẻ nghẹn khuất của Tiêu Trạm, có chút buồn cười, liền hôn lên má hắn rồi cắn nhẹ một cái, để lại dấu răng mờ nhạt.