Chương 26

Trong lòng Tiêu Trạm mềm nhũn, không biết từ khi nào, tình cảm của hắn dành cho thanh niên đã khắc sâu đến thế. Dường như sau bao năm tìm kiếm, cuối cùng hắn cũng tìm thấy điều mình hằng mong đợi, thứ khiến cuộc đời hắn từ vô vị trở nên đầy sắc màu.

Sau khoảnh khắc gần như hủy diệt tất cả vừa rồi, Tiêu Trạm biết rằng, đối với hắn, thanh niên đã trở thành thứ quan trọng hơn cả sinh mệnh. Tiêu Trạm vừa ôn nhu chiếm hữu người yêu, vừa thì thầm lời xin lỗi trong lòng.

Xin lỗi, Tiểu Nhiên, cho dù tương lai em có hối hận, anh cũng sẽ mãi mãi giam cầm em bên mình.

Bạch Thụy không biết bữa tiệc bên ngoài đang diễn ra như thế nào, hay có lẽ cậu không còn sức để nghĩ về nó nữa. Vì Tiêu Trạm không ngừng đòi hỏi, đến mức Bạch Thụy không còn phân biệt nổi hôm nay là ngày nào, chỉ cảm thấy vòng eo của mình đã mệt đến sắp gãy.

Tuy nhiên, dù là vậy, cậu vẫn cố gắng phối hợp với Tiêu Trạm, chỉ cần Tiêu Trạm muốn, cậu sẽ cho. Sự thuận theo đó cuối cùng đã giúp Tiêu Trạm thoát khỏi nỗi sợ hãi trong lòng.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn "123 dinh dưỡng" đã tặng lễ, không thấy ngày, nhận lời chúc mừng địa lôi moah moah.

Nhìn người yêu trong vòng tay mình đã mệt mỏi đến mức thở dốc nhưng vẫn ôm chặt lấy mình, Tiêu Trạm hạnh phúc hôn lên chóp mũi Bạch Thủy, cuối cùng mới chịu buông vòng eo của đối phương ra.

Bàn tay to của Tiêu Trạm thuần thục xoa bóp vùng eo mềm mại của đối phương, rồi ôm Bạch Thụy chặt hơn vào lòng. Hắn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Bạch Thụy đã ngủ say.

Khuôn mặt của Bạch Thụy vẫn còn vương lại sắc hồng sau trận yêu đương, không biết vì sao, rõ ràng hai người đã làm quá nhiều lần, nhưng khi nhìn thấy người yêu ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mình, ham muốn của Tiêu Trạm lại lần nữa trỗi dậy.

Nhìn sâu vào đôi mắt của Bạch Thụy, Tiêu Trạm mím môi. Cuối cùng, tình thương đã chiến thắng ham muốn, hắn nhẹ nhàng hôn lên mái tóc xoăn của người trong lòng và nhắm mắt lại.

Khi Bạch Thụy tỉnh dậy lần nữa, cậu phát hiện mình không còn ở trong phòng khách của bữa tiệc mà đã trở về nhà Tiêu Trạm. Trong phòng chỉ có mỗi mình, chăn gối lộn xộn đầy dấu vết của cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Bạch Thụy ngồi dậy xoa xoa trán, cảm thấy phong cách của Tiêu Trạm vẫn y hệt như trước kia, không thay đổi chút nào.

Tiêu Trạm mang cháo đến, thấy Bạch Thụy tỉnh lại liền nở nụ cười, vẻ dịu dàng của hắn hoàn toàn không liên quan gì đến con dã thú không biết thỏa mãn trên giường.

Bạch Thụy nhìn thấy Tiêu Trạm, ngay lập tức vui vẻ vươn tay ra, vỗ vỗ chỗ bên cạnh giường, cười nói:

“Mau lên đây, đút em ăn đi!”

Vừa mở miệng, cậu mới phát hiện giọng mình khàn kỳ lạ, nhướng mày liếc nhìn Tiêu Trạm một cái.

Bất kể ai mà kêu lâu như vậy, giọng không khàn mới lạ. Nhưng Tiêu Trạm khi làm việc lại vô cùng thích nghe giọng của cậu, ngay cả khi cậu ngậm chặt miệng, Tiêu Trạm cũng sẽ ép cậu phải kêu lên.

Tiêu Trạm có chút chột dạ, gãi gãi mũi, ngoan ngoãn trèo lên giường, ôm Bạch Thụy vào lòng, để cậu dựa vào vai mình, sau đó đứt từng muỗng cháo cho người yêu bé nhỏ.

Bạch Thụy nhắm mắt lại, vừa hưởng thụ sự phục vụ của Tiêu Trạm vừa lẩm bẩm nói:

“Bữa tiệc chưa xong mà anh đã biến mất, như vậy có ổn không?”

“Không sao đâu, Diệp gia và chủ tiệc là bạn lâu năm, không có gì đáng ngại.”

Bạch Thụy nhướng mày, hóa ra là có liên quan đến Diệp gia. Vậy nên Tiêu Trạm mang mình đến bữa tiệc này, chắc chắn là để truyền đạt điều gì đó cho Diệp gia, có lẽ muốn công khai mối quan hệ của họ. Bạch Thụy rất hài lòng với cách Tiêu Trạm làm việc.

Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Bạch Thụy, Tiêu Trạm quyết định tiếp tục nỗ lực, hơi có chút lấy lòng nói:

“Ngày mai Phong Nghiêm sẽ có hành động, Tiểu Nhiên, mau xem thế nào đi.”

Bạch Thụy mở to mắt, có chút ngạc nhiên.

“Không ngờ nhanh vậy, em cứ tưởng Phong Nghiêm sẽ chuẩn bị thêm vài ngày nữa.”

Tiêu Trạm mặt đỏ lên, cho nhẹ một tiếng.

“Kỳ thật, đã qua mấy ngày rồi, từ ngày chúng ta dự tiệc đã là ba ngày.”

Nghe vậy, Bạch Thụy quay đầu nhìn thẳng vào Tiêu Trạm, cứ nhìn chằm chằm cho đến khi Tiêu Trạm không chịu nổi phải cúi đầu. Sau đó, cậu tiến lại gần hơn, gần như chạm vào mũi Tiêu Trạm, dùng giọng điệu kinh ngạc cảm thán:

“Thân yêu, anh thật sự quá mạnh mẽ! Được ở bên anh, em thật sự hạnh phúc!”

Nghe Bạch Thụy nói vậy, lão Hắc trong ý thức hải suýt nữa rơi từ trên trời xuống. Quả nhiên, thứ gọi là liêm sỉ hoàn toàn không tồn tại với Bạch Thụy.

Tiêu Trạm nhìn Bạch Thụy với vẻ mặt chân thành nói ra những lời không biết xấu hổ, chỉ cảm thấy mặt mình càng đỏ hơn. Yêu người yêu trắng ra thế này, khiến hắn thích đến không mức không thể rời tay.

Nhưng hôm sau, Bạch Thụy không đi xem Phong Nghiêm hành động. Đến tối, tin tức Phong gia bị đầu độc tập thể đã lan truyền khắp thành phố, những người đứng đầu Phong gia đều đã chết, Phong Nghiêm tình trạng nghiêm trọng, nhưng may mắn giữ được mạng.