Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Ác Ký Chủ Quá Hung Tàn

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng hôm nay, Tưởng Bội Bội đã phơi bày tất cả những điều đó trước mặt thanh niên. Liệu Tiểu Nhiên có tỉnh táo lại, nhận ra mối quan hệ của họ không được chúc phúc và có thể trở thành trò cười cho thiên hạ?

Tiêu Trạm thừa nhận, trong khoảnh khắc đó hắn sợ. Vì vậy, hắn cắt ngang lời sắp sửa thốt ra của thanh niên, sợ rằng cậu sẽ đồng ý với người phụ nữ kia, sợ phải nghe những lời tàn nhẫn khiến hắn đau đớn đến chết.

Hắn không chờ nổi nữa, liền lao đến ôm và hôn mạnh thanh niên để khẳng định quyền sở hữu của mình. Khi cảm nhận được người trong lòng kháng cự, Tiêu Trạm cảm thấy trái tim mình như bị xé nát.

Thanh niên đang kháng cự hắn, không muốn để hắn hôn, không muốn hắn sao? Nhưng giờ phút này, khi đối mặt với hắn, Tiểu Nhiên lại từ bỏ chống cự, có phải là đã hoàn toàn thất vọng về hắn rồi sao?

Nhưng, Tiểu Nhiên, tôi thật sự không thể buông tay…

Nếu em thực sự không thể chịu đựng được nữa mà phải rời đi, vậy thì, hãy cùng nhau rơi xuống vực thẳm này đi!

Xoẹt!

Tiêu Trạm xé toạc áo sơ mi của Bạch Thụy, thô bạo lột sạch quần áo. Sau đó, môi lưỡi nóng bỏng của hắn hận không thể in dấu khắp cơ thể đối phương.

Bạch Thụy cảm nhận được sự đau nhói trên da, cơ thể cậu, kể cả mu bàn chân, đều đầy những dấu hôn đỏ tím. Cậu thầm nghĩ lão Hạc thường chê Tiêu Trạm vì tính chiếm hữu quá mạnh cũng không sai.

Sau khi khám phá cơ thể cậu, Tiêu Trạm tiến sâu vào trong, và khi đối phương đã quen, hắn bắt đầu những động tác cuồng loạn hơn.

Bạch Thụy cảm nhận được Tiêu Trạm lúc này thật sự không ổn. Bình thường hai người cũng khá mãnh liệt, nhưng như hôm nay vẫn là lần đầu tiên, cậu cảm thấy cơ thể mình sắp bị đâm nát.

Tiêu Trạm ôm chặt eo Bạch Thụy, kéo cậu vào lòng. Tứ chi quấn quýt, Bạch Thụy cảm thấy eo mình như sắp bị cắt đứt. Những khi một cảm giác nóng bỏng bất ngờ lướt qua má, cậu hoàn toàn không còn để ý đến nỗi đau thể xác nữa, vì đó là nước mắt của Tiêu Trạm.

Người đàn ông mạnh mẽ, luôn tỏ ra không gì là không thể trước mặt cậu, giờ đây lại đang rơi lệ. Bạch Thụy cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, cả trái tim như bị nắm chặt.

Mặc dù cậu sẵn lòng để người yêu phát tiết để bình tĩnh lại, những điều kiện tiên quyết là Tiêu Trạm không được nghĩ quẩn. Nhưng bây giờ Tiêu Trạm rõ ràng đang có những suy nghĩ sai lệch, tự hành hạ chính mình.

Dù Bạch Thụy trong lòng thấy Tiêu Trạm lúc này khá ngốc, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu đau lòng, rất đau lòng.

Cậu mạnh mẽ kéo tóc Tiêu Trạm, buộc hắn đối mặt với mình. Quả nhiên, nước mắt đang chảy dài trên gương mặt lạnh lùng kia. Tiêu Trạm dường như không muốn để Bạch Thụy thấy mình khóc, nên quay đầu đi, có chút bối rối.

Tuy nhiên, dù là vậy, động tác phía dưới của hắn vẫn không ngừng lại, thậm chí còn càng mãnh liệt hơn. Như thể nỗi đau trong lòng càng lớn thì thân thể lại càng bị kí©h thí©ɧ.

Bạch Thụy nhướng mày, cảm thấy vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại có nước mắt của người yêu thật mới mẻ, nhưng cũng không thể để chuyện này tiếp tục được.

Cậu giơ tay và tát mạnh vào mặt Tiêu Trạm, khiến hắn sững sờ và động tác cuối cùng cũng dừng lại.

Nhìn Tiêu Trạm sau khi bị tát, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn. Bạch Thụy vội vàng mím môi, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng và hỏi:

"Anh không muốn em nữa sao?"

Nghe Bạch Thụy nói vậy, Tiêu Trạm lập tức ngây người. Bạch Thụy lại trưng ra vẻ mặt buồn bã thậm chí còn chuẩn bị bật khóc.

"Có phải anh nghe xong lời Tưởng Bội Bội nói, muốn cùng em phân rõ ranh giới phải không? Anh có phải định kết hôn với người phụ nữ khác không? Tiêu Trạm, em không chịu nổi, em không thể mất anh, càng không muốn chia sẻ anh với người khác, dù chỉ là trên danh nghĩa! Như vậy em sẽ chết, em thực sự sẽ sống không nổi!"

Nhìn người thanh niên trong lòng mình với dáng vẻ sắp khóc, mọi nỗi đau trong lòng Tiêu Trạm lập tức tan biến.

Hóa ra không phải mình đơn phương sao? Hóa ra Tiểu Nhiên cũng tức giận và muốn từ chối Tưởng Bội Bội. Tiểu Nhiên còn nói rằng nếu rời xa mình, cậu ấy sẽ chết!

Bạch Thụy nhìn Tiêu Trạm vẫn chưa phản ứng gì, liền ngẩng đầu, cắn mạnh vào vai Tiêu Trạm, cho đến khi nếm được vị máu tanh trong miệng mới buông ra.

Cơn đau từ vai kéo Tiêu Trạm trở lại thực tại, sự đau đớn chân thật này cho hắn biết rằng tất cả không phải là mơ, nỗi buồn trong lòng đã được thay thế bằng niềm vui sướиɠ và hạnh phúc.

Tiểu Nhiên đã chọn mình, Tiểu Nhiên cũng yêu mình sâu đậm. Tiêu Trạm nhìn sâu vào đôi mắt của Bạch Thụy, rất muốn nói với cậu rằng chính hắn mới là người sẽ chết nếu phải rời xa cậu.

"Tiểu Nhiên, Tiêu Nhiên của anh, đừng rời xa anh, vĩnh viễn đừng rời khỏi anh! Sẽ không có người khác, mãi mãi chỉ có hai chúng ta, được không?"

Nghe Tiêu Trạm nói vậy, Bạch Thụy biết mình đã an ủi được hắn, liền gật đầu thật mạnh mấy cái. Cậu dịu dàng hôn lên khuôn mặt và đôi mắt của Tiêu Trạm, để hắn cảm nhận tình yêu và niềm vui của mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »